Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 22



Lục Đình nhìn thấy cô ấy bước tới cười nhẹ nhàng với cô: “Ngôn Uyển Cừ.”

Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại chỉ thấy cổng trường vắng tanh, xe của Mặc Tây Quyết sớm đã không còn ở đó.

Cô bình tĩnh lại cười nhẹ: “Lục học trưởng, có chuyện gì sao?” “Ừm, tối mai em sẽ đi chứ?” Lục Đình nhẹ nhàng hỏi cô.

Ngôn Tiểu Nặc gật nhẹ nói: “Em sẽ đi.” “Vậy, anh có thể đi cùng em không?” Lục Đình hỏi thêm.

Ngô Tiểu Nặc đưa mắt xuống, “Em chỉ đi xem một chút, không cần đâu.”

Lục Đình cười nhẹ nói: “Không sao, đây là giấy mời dự tiệc giao lưu em cầm lấy.”

Ngôn Tiểu Nặc nhận giấy mời nói: “Cám ơn, em phải vào học rồi, em đi trước đây.” Nói xong cô vội vàng bước đi .

Những góc váy màu gạo sữa của cô bay thướt tha, Lục Đình nhìn dáng vẻ của cô mà say đắm.

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đề kịp giờ lên lớp, lúc tiếng chuông vào giờ vang lên cô mới vội bước vào lớp, thì chỉ thấy còn chỗ ngồi duy nhất ở trong góc hàng ghế cuối lớp, cô không nghĩ nhiều liền ngồi vào.

Nhưng lại cảm thấy dưới mông cô có một vũng nước, cô vội vã đứng lên thì nhìn thấy trên ghế cô ngồi đây là những hạt nước. đi xem một chút, không cần đâu.”

Lục Đình cười nhẹ nói: “Không sao, đây là giấy mời dự tiệc giao lưu em cầm lấy.”

Ngôn Tiểu Nặc nhận giấy mời nói: “Cám ơn, em phải vào học rồi, em đi trước đây.” Nói xong cô vội vàng bước đi .

Những góc váy màu gạo sữa của cô bay thướt tha, Lục Đình nhìn dáng vẻ của cô mà say đắm.

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đề kịp giờ lên lớp, lúc tiếng chuông vào giờ vang lên cô mới vội bước vào lớp, thì chỉ thấy còn chỗ ngồi duy nhất ở trong góc hàng ghế cuối lớp, cô không nghĩ nhiều liền ngồi vào.

Nhưng lại cảm thấy dưới mông cô có một vũng nước, cô vội vã đứng lên thì nhìn thấy trên ghế cô ngồi đây là những hạt nước. giá thấp dưới 7 số cả, lúc này điện thoại cô vang lên. “Cô Ngôn, quần áo mới đã được mang đến phòng để đồ, phòng để đồ ở giáp phòng ngủ, mời cô qua xem. Quản gia Duy Đức nói.”

Ngôn Tiểu Nặc lập tức đến phòng để đồ, cô phát hiện phòng để đồ còn to hơn cả phòng ngủ của cô, nhìn thấy quần áo, giày dép, túi xách trong đó cô có cảm giác như đang ở trong khu thương mại.

Mặc Tây Quyết biến nơi này thành thế này là để quay phim sao? Trong lúc kinh ngạc, cô phát hiện trong lòng cô có một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng lướt qua.

Thời gian không còn sớm, nếu không trở lại, tiết học này coi như không còn nữa, Ngôn Tiều Nặc lập tức ra ngoài.

Nhưng lại không ngờ chạm phải Lục

Đình ở cổng khu ở. “Lục học trưởng, sao anh lại ở đây?” Ngôn Tiểu Nặc giật mình trong một ngày mà chạm mặt đến hai lần, sao lại trùng hợp thế?

Lục Đình cũng thấy giật mình và nói: “Nhà anh ở đây, buổi chiều anh không có lớp nên quay lại trường lấy chút đồ.”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu nói: “Ồ”

Lục Đình cười nhẹ hỏi: “Em cũng sống đây à?”

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu vội vã nói: “Không phải, em chỉ đi qua thôi.” “Đi qua? Không phải em phải lên lớp sao?” Lục Đình nhíu mày hỏi.

Ngôn Tiểu Nặc cười ngượng nói: “Em không cần thận làm bần quần áo nên về nhà thay, không nói chuyện với anh nữa, em phải quay lại lên lớp rồi.

Không đợi Lục Đình trả lời Ngôn Tiểu Nặc liền vội vã chạy đi.

Lục Đình thấy chiếc váy liền thân màu tím nhạt trên người cô với chiếc váy màu gạo sữa cô mặc trước đó được làm bằng nhãn hiệu cao cấp Dior, số lượng có hạn trên thế giới. Những thứ đó lẽ nào là trang phục hàng ngày của Ngôn Uyển Cừ?

Tập đoàn Diệu Hoa trên thị trường S chỉ là một tập đoàn bình thường thôi mà, có điều anh ta nghe nói gần đây tập đoàn Diệu Hoa làm ăn rất tốt, bố anh nói: “Tập đoàn Đế Quốc gần đây đã cho tập đoàn Diệu Hoa một đơn hàng lớn, kiếm được nhiều tiền cũng là chuyện thông thường.”

Ngôn Tiểu Nặc một mạch chạy đến lớp, tiết học vừa hay kết thúc, trong lòng cô chút hụt hẫng.

Lãng phí bỏ qua mất một tiết học, cô chưa học được gì đành tìm bạn mượn vở chép bài.

Cô cúi lưng xuống thì phát hiện, sách và vở viết của cô đều không thấy nữa! mắt của Ngôn Tiểu Nặc chớp nhẹ, đi thẳng về phía trước mắt của Trần Đình Đình. “Trả đồ lại cho tôi.” Ngôn Tiểu Nặc từ trên cao nhìn xuống đối mặt với Trần Đình Đình , lạnh lùng nói.

Sắc mặt của Trần Đình Đình trầm lại, “Đồ của cô tôi làm sao mà biết ở đâu?” Ngôn Uyển Cừ, đồ của mình không tự giữ gìn cho tốt thì đừng có mà ngậm máu phun người.” “Tôi nói lại lần nữa, trả lại đồ cho tôi.” Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng nhận ra điệu cười đắc ý loé lên trong mắt cô ta, ” Không = thì tôi không khách sáo đâu”

Khẩu khí lớn phết nhỉ, Ngôn Uyển Cừ, “Tôi thích không giả đồ cho cô đấy, cô làm gì được tôi?” Trần Đình Đình đứng dậy ngạo nghễ hỏi lại.

Ngôn Tiểu Nặc điểm đạm hỏi: “Vậy là cô thừa nhận đã lấy đồ của tôi?” “Đúng vậy, sách vở của cô đều ở chỗ tôi, muốn lấy lại à? Quỳ xuống xin tôi, chưa biết chừng tôi sẽ giả lại cho cô.” Trần Đình Đình vừa nghịch tóc của mình vừa cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.