Chương 387: Nghĩ thông suốt rồi sao
“Lâu đài cát?” Mặc Ngôn chớp chớp mắt, “A, con biết rồi, chính là dùng cát để xây lâu đài đúng không a?”
Mặc Tây Quyết gật đầu.
Ngôn Tiểu Nặc mới đi siêu thị về, cô đi siêu thị mua rất nhiều thực phẩm tươi, chuẩn bị nấu những món ăn ngon cho Mặc Ngôn.
Vừa vào cửa, người giúp việc đã vội vàng bẩm báo: “Mợ hai, cậu hai và cậu chủ nhỏ đang ở trong phòng vui chơi.”
“Phòng vui chơi?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, “Đưa tôi đến đó.
Mặc tây Quyết đã làm phòng vui chơi cho Mặc Ngôn từ lúc nào sao cô lại không biết.
Chưa bước vào phòng, cô đã nghe thấy tiếng con trai: “Ba, ba xem con làm có đẹp không?”
Giọng Mặc Tây Quyết rất hài lòng: “Đẹp, rất đẹp!”
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy vậy liền bước nhanh hơn.
Cửa phòng không đóng, Ngôn Tiểu Nặc đứng ngoài cửa ngó vào xem, thì thấy hai ba con họ đang ở trên bãi cát.
Hai người họ đang xây lâu đài cát.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nhớ ra, cô từng nói, muốn cùng Mặc Tây Quyết đưa con trai đi chơi trò lâu đài cát.
Mặc Ngôn là người phát hiện ra Ngôn Tiểu Nặc trước, cậu bé vui mừng vẫy tay với cô: “Mẹ, mau tới đây xem con xây lâu đài cát Ngôn Tiểu Nặc liền mỉm cười đi tới, nhìn tòa lâu đài cát tinh xảo của con trai, cô mỉm cười hôn cậu bé một cái: “Cục cưng thật là thông minh.
“Là ba dạy con đó!” Mặc Ngôn lớn tiếng nói. Ngôn Tiểu Nặc nhìn về phía Mặc Tây Quyết Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói: “Em từng nói là muốn cùng con trai chơi trò lâu đài cát, nên anh mới làm cho thằng bé cái phòng này.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy ấm áp, chân thành nói: “Cảm ơn anh, Mặc Tây Quyết “Cảm ơn?” Mặc Tây Quyết cau mày: “Sao lại cảm ơn?”
“Em mua rất nhiều đồ ngon, để em đi làm cho hai ba con ăn nhé.” Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nói, sau đó đứng dây.
Mặc Ngôn vừa nghe thấy có đồ ăn ngon, lập tức không ngồi yên được: “Mẹ, có đồ gì ngon vậy ạ?” Cậu bé bây giờ thích ăn nhất là đồ do Ngôn Tiểu Nặc nấu.
Ngôn Tiểu Nặc véo mũi cậu bé cười nói: “Đợi tí nữa nấu xong thì con sẽ biết ngay thôi.
Mặc Tây Quyết nói: “Con trai, lại đây, ba chơi ô tô cùng con.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn cậu con trai bị chiếc ô tô đồ chơi thu hút chạy đi, khẽ mỉm cười, sau đó đi đến phòng bếp để bắt đầu nấu nướng. Chỉ cần Ngôn Tiểu Nặc ở nhà, thì đầu bếp phụ trách nấu ăn sẽ được nghỉ.
Bây giờ những cô hiện đại thích nấu ăn như vậy thực sự rất hiếm, các đầu bếp cũng rất vui khi được trao đổi kỹ năng nấu nướng với Ngôn Tiểu Nặc.
Qua nhiều lần, kỹ năng nấu nướng của Ngôn Tiểu Nặc cũng tự nhiên được nâng cao rất nhiều.
Mặc Ngôn ăn uống cũng vui vẻ hơn.
Không chỉ như vậy, Toàn Cơ và Mặc Tây Thần cũng thường xuyên ghé đến ăn.
Cho nên hôm nay Ngôn Tiểu Nặc đã tự mình đi siêu thị để chọn mua những nguyên liệu tươi nhất, lúc vừa nấu xong, thì Toàn Cơ và Mặc Tây Thần cũng vừa tầm đến.
“Hai người có phải đã tính trước rồi không?” Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nói: “Em vừa nấu xong thì hai người liên đến.”
Toàn Cơ mỉm cười: “Ai bảo cô nấu ăn ngon quá cơ Mặc Tây Thần hỏi: “A Quyết và Ngôn Nhi đâu?”
“Trong phòng vui chơi.” Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, chỉ một người giúp việc: “Cô đi gọi họ xuống ăn cơm đi “Đợi chút. Mặc Tây Thần lên tiếng ngăn người giúp việc lại: “Để tôi đi gọi cho Nói xong, Mặc Tây Thần liền đi lên lầu.
Toàn Cơ liền nói nhỏ vào tại Ngôn Tiểu Nặc: “Tôi đoán là anh cả muốn đi xem anh hai chơi với trẻ con.
Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc tràn ngập ý cười: “Cô đừng vạch trần anh ấy chứ.” Toàn Cơ đi đến tủ rượu theo cách quen thuộc, lấy ra một chai sâm panh, rót một chút rồi từ từ nếm thử.
Ngôn Tiểu Nặc biết cô ấy rất có hứng thú với rượu: “Hôm nay đã chuẩn bị sâm panh cho cô đó.
“Tôi rất thích uống cái này.” Toàn Cơ cười nói, sau đó lại nhấp thêm một ngụm nữa.
Ngôn Tiểu Nặc lo rằng Toàn Cơ chưa ăn đã uống sẽ say mất, liền nói: “Tôi đã nấu món súp ngô mà cô thích đây…
“Tiểu Nặc, tôi không sao, chỉ là muốn uống một chút rượu thôi. Toàn Cơ cười nói.
Lúc này, ba người kia đã xuống.
Mặc Tây Thần bế Mặc Ngôn xuống, Mặc Tây Quyết đứng bên cạnh.
Một kẻ ma quái đầy mê hoặc, một kẻ lạnh lùng và độc đoán, còn người nhỏ bé đó lại là Mặc Ngôn dễ thương, máu hủ nữ của Ngôn Tiểu Nặc và Toàn Cơ lại sôi sục lên.
“Xóa sạch hết những suy nghĩ trong đầu của hai người đi.” Mặc Tây Thần nhìn một cái là có thể thấy rõ được suy nghĩ trong đầu hai người họ, đặt Mặc Ngôn ngồi xuống ghế.
Mặc Ngôn có tính hay hỏi: “Bác ơi, mẹ cháu và cô đang nghĩ gì vậy a?”
Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Họ đang nghĩ ba và bác rất đẹp trai.”
Ngôn Tiểu Nặc và Toàn Cơ liền cười ồ lên.
“Vậy con không đẹp trai sao?” Mặc Ngôn lại hỏi tiếp. Ngôn Tiểu Nặc cười sắp không chịu nổi, ôm bụng nói: “Con cũng đẹp trai”
Mặc Tây Quyết liền trừng mắt nhìn cô.
Mặc Tây Thần không nói gì, cắn mạnh chiếc chân cua.
“Anh cả, cái chân cua này cứng lắm đó” Toàn Cơ tốt bụng nhắc nhở anh ta, “Anh cẩn thận một chút, đừng dùng rằng căn. Ngôn Tiểu Nặc gặp một chiếc màn thầu bơ đặt lên đĩa của Mặc Tây Quyết.
Đây là món mà anh thích nhất.
Mặc Tây Quyết nể tình vì cô gắp đồ ăn cho anh nên đã tha thứ cho những “suy nghĩ thiếu chín chắn” vừa rồi của cô.
Một bữa tối vui vẻ đã kết thúc.
Toàn Cơ uống hơi nhiều một chút, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng như hoa anh đào “Mẹ ơi, cô trông xinh quá. Mặc Ngôn nhìn Toàn Cơ nói.
Toàn Cơ liền mỉm cười xoa đầu Ngôn Tiểu Nặc: “Quỷ nhỏ này, xem ra cũng có mắt thẩm mỹ đó.”
Ngôn Tiểu Nặc có chút lo lắng nhìn Toàn Cơ: “Tiểu Toàn, cô không sao chứ? Hay là tối nay ở lại đây đi, đừng về nữa.
“Ừ, được. Toàn Cơ đứng trên ban công, đáp lại lời Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc giao Mặc Ngôn cho Mặc Tây Quyết nói: “Em thấy hơi lo lắng cho Toàn Cơ, muốn nói chuyện với cô ấy một chút, anh dỗ con ngủ nhé.”
Mặc Tây Quyết gật đầu, đón lấy con trai đang mơ mơ màng màng.
“Anh cả cũng không sao chứ?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi.
“Anh ấy không sao, đã về phòng ngủ rồi. Mặc Tây Quyết nói: “Trên ban công gió rất mạnh, em nhớ lấy thêm hai chiếc áo choàng Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, sai người giúp việc đi lấy hai chiếc áo choàng đến.
Toàn Cơ dựa người vào ban công, thẫn thờ nhìn những vì sao trên bầu trời đêm.
Ngôn Tiểu Nặc khoác chiếc áo choàng lên vai cô ấy, “Tôi không sao. Toàn Cơ nói: “Uống nhiều rượu, giờ thấy hơi nóng Ngôn Tiểu Nặc bất lực nói: “Cô còn biết cô uống nhiều sao?”
“Anh hai không biết chứ?” Toàn Cơ mỉm cười, “Tửu lượng của cô giờ cũng không còn như xưa nữa rồi.
Những người có chuyện buồn trong lòng thường mượn rượu giải sầu. Ngôn Tiểu Nặc năm năm qua, mỗi lần nhớ Mặc Tây Quyết, nhớ con trai, nhớ dì Lữ, cô đều uống rượu. Đều là Toàn Cơ ở cạnh cô.
Uống say thì chìm vào giấc ngủ.
“Tiểu Toàn” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng gọi tên cô ấy, “Nếu nhớ Phó Cảnh Thâm, thì đi tìm anh ấy đi.
Toàn Cơ khẽ lắc đầu.
Ngôn Tiểu Nặc cũng dựa người vào lan can nói: “Sao vậy?”
“Anh ấy… Toàn Cơ ngước nhìn bầu trời đêm, “Trước đây, lúc chúng tôi ở Alaska, bầu trời đêm cũng như bây giờ, chúng tôi nằm trên bãi biển, ngắm nhìn những vì sao, cùng nói chuyện, cùng ngắm sao.” Ngôn Tiểu Nặc im lặng nghe Toàn Cơ kể chuyện.
“Tôi nợ anh ấy rất nhiều. Đôi mắt Toàn Cơ mờ đi, “Lần trước lúc đến gặp anh ấy, tôi suýt chút nữa đã không nhận ra anh ấy.
Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy liền thở dài.
Phó Cảnh Thâm không hề ổn, khuôn mặt tuấn tú lúc đầu ấy, giờ chỉ còn lại những thăng trầm của cuộc đời.
Nhưng tất cả điều này, nên trách ai đây.
“Tôi biết anh ấy sống không tốt. Toàn Cơ dựa đầu vào vai Ngôn Tiểu Nặc, thủ thỉ nói: “Lúc đó tôi chỉ hy vọng anh ấy còn sống, tôi cũng biết trước cuộc sống của anh ấy chắc chắn sẽ không được tốt, nhưng tôi thật không ngờ rằng nó sẽ tồi tệ đến như vậy.”
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Tiểu Toàn, nếu cô đã biết anh ấy sống không tốt rồi, cũng biết vì sao anh ấy sống không tốt, vậy tại sao không đi thay đổi nó.”
“Tôi không có tư cách nữa rồi, tôi là một người phụ nữ nhẫn tâm.” Toàn Cơ nức nở, “Tôi có thể quan tâm anh ấy như thế nào đây?”
Ngôn Tiểu Nặc ngồi xổm xuống, nhìn Toàn Cơ nói: “Ngoài cô ra, không ai có thể an ủi anh ấy từ tận đáy lòng được, Tiểu Toàn, cô đã từng khiến anh ấy tổn thương sâu sắc, nhưng cô biết không? Khi mà cô quyết định bỏ đi đứa bé, chính anh ấy đã cùng cô vào phòng phẫu thuật, ở bên giường bệnh với cô.
Toàn Cơ lập tức ngẩng đầu lên: “Cô nói gì cơ?”
“Anh ấy nói, cho dù cô có quyết định thế nào, thì anh ấy cũng sẽ luôn ủng hộ cô, ở cạnh cô, chỉ như vậy anh ấy mới thấy yên lòng.” Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy tay cô ấy, giọng nói vô cùng chân thành: “Người có thể vì cô mà làm như vậy, Tiểu Toàn, cả đời này có thể gặp được mấy người? Nhân lúc vẫn còn thời gian, đừng để phí hoài thời gian vì những vướng mắc không đáng đó nữa.
“Dũng cảm lên, đến tìm anh ấy đi, bù đắp cho anh ấy.” Toàn Cơ kéo chiếc áo choàng lại, một luồng hơi ấm truyền đến cơ thể.
Giống như cảm giác nằm trong vòng tay của anh ấy.
Ngôn Tiểu Nặc đỡ Toàn Cơ dậy, dìu cô ấy vào trong phòng nằm, sau đó nấu cho cô ấy một bát canh giải rượu.
Dặn dò người giúp việc chăm sóc Toàn Cơ, sau đó Ngôn Tiểu Nặc mới trở về phòng ngủ Mặc Tây Quyết ở trong phòng đọc sách chờ cô “Tiểu Toàn không sao chứ?” Mặc Tây Quyết đặt sách xuống, hỏi cô.
Ngon Tiểu Nặc nói: “Điều cần nói em cũng đã nói rồi, hy vọng cô ấy có thể nghĩ thoáng ra một chút.
Mặc Tây Quyết gật đầu: “Tiểu Toàn vẫn còn vướng mắc, nếu như con bé có thể nghĩ thông suốt được, như vậy thì thật là điều tốt.
“Hy vọng là như vậy, dù thế nào thì em cũng sẽ luôn ở cạnh cô ấy.” Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Cả ngày mệt mỏi rồi, em muốn đi tắm một chút.”
“Đi đi.” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói.
Lúc Ngôn Tiểu Nặc tắm xong bước ra, thì phát hiện phòng ngủ được rải đầy hoa hồng.
Là hoa hồng giấy.
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên nhìn Mặc Tây Quyết: “Anh gấp mấy cái này lúc nào vậy?”
Mặc Tây Quyết bế Ngôn Tiểu Nặc lên, đặt cô xuống giường, nói: “Lúc em hôn mê bất tỉnh, anh mỗi ngày đều gấp một bông, đợi em tỉnh lại sẽ cho em xem.
Chẳng trách lại nhiều như vậy.
Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy cổ anh, cảm giác nước mắt sắp trào ra ngoài.
“Để làm em vui, chứ không phải để khiến em khóc.
Mặc Tây Quyết liền hôn lên mắt cô, nói: “Mấy ngày này khiến em lo lắng rồi, xin lỗi em.
Ngôn Tiểu Nặc hiểu Mặc Tây Quyết đang nói đến chuyện gì: “Mặc Tây Quyết, anh nghĩ thông suốt rồi sao?”