Chương 390: Thời gian bên gia đình
Mặc Ngôn ngắm nghía tác phẩm của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt hiển thị rõ một loại cảm giác thành tuy Ngôn Tiểu Nặc vô cùng vui mừng, mong trong mắt của con trai có sự tự hào, hôn lên mặt con vài cái: “Hôm nay đi ngủ sớm, ngày mai dẫn con đi chơi có được không?”
“Được ạ, được ạ. Mặc Ngôn háo hứng phấn khởi hỏi: “Mẹ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Ngôn Tiểu Nặc hôn lên mặt nhỏ của con, ru cậu ngủ.
Mặc Tây Ngôn sai người đem bọc lại lâu dài đắp cát kia, chuẩn bị mang về thành phố S, mang về để vào phòng của Mặc Ngôn.
Nhìn Ngôn Tiểu Nặc bước ra từ phòng của con trai, anh cười: “Thằng bé ngủ rồi à?”
“Ừm, nếu không có em ngăn lại e rằng nó còn muốn chơi nữa.”
Mặc Tây Quyết vuốt ve tóc cô, cười nói: “Cũng được, ngày mai chúng ta đi.”
Cô từng đến nước S rất nhiều lần. nhưng mỗi lần đều vội vã rời đi, căn bản không đi xem đường phố và chợ của nước S là cái dạng gì.
Dưới mắt tất cả đều là bụi bặm lắng xuống, đi cùng cô và con ra ngoài thư giãn cũng không sao.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Ngôn Tiểu Nặc vừa mới tỉnh lại, Mặc Tây Quyết đã đứng đợi ở trước giường.
“Ba, mẹ, dậy thôi!” Mặc Ngôn đưa bàn tay nhỏ bé muốn vén chăn lên.
Ngôn Tiểu Nặc đè chăn mình xuống, nếu như chăn bị con trai kéo xuống thì mặt mũi cả đời này của cô coi như hủy bỏ.
Giọng nói của Mặc Tây Quyết đúng lúc vang lên: “Ngôn Nhi, ra ngoài đợi một lát, ba mẹ dậy ngay bây giờ.”
“Vâng ạ!” Mặc Ngôn ngay lập tức nhảy từ trên giường xuống, chạy ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, lập tức xuống giường, cùng Mặc Tây Quyết thay quần áo. Rửa mặt xong một nhà ba người đi dạo nước S khắp nơi đều là phố lớn.
Lễ sắc phong công chúa long trọng đã qua đi, bởi vì Ngôn Tiểu Nặc khiêm tốn nên bọn họ di bộ trên phố cũng chẳng có mấy người nhận ra cô.
Ngược lại vẻ ngoài xuất sắc của Mặc Tây Quyết lại hấp dẫn mọi sự chú ý.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn nhìn cái gì cũng thấy tò mò, một lại nhìn cái này, một lát lại nhìn cái kia, nóng mắt trước tất cả ánh mắt kia.
“Mẹ, mẹ xem đây là cái gì!” Cậu chỉ người ta mua bánh gato kêu to.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn một cái, cười nói: “Kia là bánh gato, đói rồi à?”
Mặc Ngôn ngửi thấy mùi thơm liền thẻm nhỏ dãi: “Đói lắm a!”
Buổi sáng bọn họ ra ngoài, cũng chỉ uống một cốc nước, vì Mặc Tây Quyết nói muốn lên phố ăn vặt. Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết ngồi ở chỗ bàn bên cạnh người ta.
Bánh ngọt rất thơm, trang trí bên trên khá nhiều, một nhà ba người ăn đến mức vô cùng vui vẻ.
Ngôn Tiểu Nặc đưa tiền cho Mặc Ngôn, nói: “Con yêu ngoan, đi trả tiền nào.”
Bạn nhỏ Mặc Ngôn chỉ cảm thấy rất xa, ngoãn ngoãn đi tìm bà chủ: “Cháu trả dì tiền ạ.”
Chủ cửa hàng vừa nhìn thấy Mặc Ngôn liền cười, từ trước đến nay cô chưa tưng nhìn thấy một đứa bé xinh đẹp đáng yêu thế này, tim bỗng nhiên mềm nhũn: “Cháu ăn những gì con thích, không cần trả tiền.”
Bạn học Mặc Ngôn ngay lập tức quay về báo cáo. Mặc Tây Quyết nghe xong không nhịn được cười. Ngôn Tiểu Nặc rất kinh ngạc, cô tự mình đứng dậy ra trả tiền.
Lúc đi cô vừa dắt tay Mặc Ngôn vừa dịu dàng nói với cậu: “Ở bên ngoài mua đồ gì, ăn đồ gì nhất định phải trả tiền, con biết chưa?”
“Vâng.” Mặc Ngôn đáp một tiếng, nhíu mày: “Nhưng mà cái này dì nói không cần mà.”
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Đó là dì nói thôi, nhưng tốt hơn hết là trả tiền, biết chưa?”
Mặc Ngôn gật đầu.
Mặc Tây Quyết cười yếu ớt nói: “Cũng chỉ có em mới yêu cầu thằng bé nghiêm khắc như vậy, có điều theo như anh thấy đây cũng là bản lĩnh của con trai chúng ta.” Cũng chỉ có người ăn gian như anh mới nghĩ như vậy… Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc thầm oán.
Trên đường đi dạo suốt hai tiếng đồng hồ, ăn ăn uống uống, cảm giác bũng cũng no, Mặc Tây Quyết liền đề nghĩ tìm chỗ chỗ tiêu cơm một chút.
Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy có chút nhạt nhẽo, liền hỏi Mặc Ngôn: “Con yêu, con muốn chơi gì nào?”
Bạn nhỏ Mặc Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Con muốn học đi xe đạp.” Ngôn Tiểu Nặc cho rằng đây là ý kiến hay, vừa đạt được mục đích của vẫn động vừa nắm bắt được kỹ năng.
Mặc Tây Quyết cũng cảm thấy hay, lập tực dẫn mẹ con hai người ra bờ biển.
Bờ biển nhỏ này là anh dày công lựa chọn, có đồi cây cao lớn, hơn nữa căn bản là không có người. Xe đạp của Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc dừng ở bên đường, mục đích củ yêu của họ là dạy con.
Chiếc xe đạp nhỏ của Mặc Ngôn, hơn nữa còn là xe đạp hai bánh một trước một sau.
Mặc Tây Quyết nắm lấy tay con dạy con trai cách lên xe như thế nào: “Mắt phải nhìn về phía trước không được nhìn xuống dưới chân, nếu không thì con sẽ không tìm được thăng bằng.
Mặc Ngôn cố gắng làm theo, bắp chân theo bản năng giẫm lên.
Ngôn Tiểu Nặc có chút khẩn trương, muốn đi ra đỡ Mặc Ngôn nhưng lại bị Mặc Tây Quyết ngăn cản.
Trong nháy mắt cô liền hiều, Mặc Tây Quyết muốn để con trai tự lĩnh ngộ.
Nhưng cô vẫn rất lo lắng, sợ con trai sẽ bị ngã. Đúng như dự đoán, Mặc Ngôn không giữ được thăng bằng, xe lung lay hai cái liền ngã lăn ra.
Ngôn Tiểu Nặc gấp gáp chạy ra chỗ con trai, giúp cậu phủi bụi bẩn trên người, quan tâm hỏi: “Có bị thương hay không? Có đau hay không?”
Mặc Ngôn mạnh mẽ cố gắng không để nước mắt chảy ra, lắc đầu: “Không đau a.”
“Nếu không đau thì đứng lên tiếp tục học.” Mặc Tây Quyết đứng trước mặt con trai, trong con mắt ẩn chứa sự quan tâm.
Mặc Ngôn mím chặt môi, tự mình đứng dậy, phủi sạch bụi bên trên người, bàn tay nhỏ bé lại tiếp tục cầm vào tay lái.
Lần này, Mặc Tây Quyết vẫn đi theo sau xe đạp, phòng Mặc Ngôn ngã lần nữa. Anh vừa đi theo vừa nhắc nhở con trai: “Tay cần phải nắm chắc, ngồi lên xe động tác phải nhanh, chân không thể rời khỏi bàn đạp” Mặc Ngôn nghe được những lời dặn dò của Mặc Tây Quyết, sự hoang mang trong lồng lập tực bình tĩnh lại, cậu nghe theo lời của Mặc Tây Quyết, cuối cùng cũng có thể đạp xe chậm rãi đi về phía trước.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, nhưng mắt vẫn không thể rời khỏi con trai dù chỉ một giây.
Cứ như vậy Mặc Ngôn đi qua đi lại vài lần, không cần Mặc Tây Quyết nhắc nhớ, cậu đã nắm được cách lên xe, hơn nữa tư thế vô cùng đẹp mà dứt khoát. Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc cùng lên xe đạp của mỗi người, một trái một phải đi cạnh Mặc Ngôn, cùng cậu đạp xe ngắm phong cảnh trên biển.
Mặc Ngôn học được cách đi xe, càng có thể cảm nhận được tình yêu của Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết dành cho cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn vui sướng không thôi, đạp càng nhanh hơn.
Từ trước đến nay Ngôn Tiểu Nặc chưa tùng nghĩ đạp xe lại thú vị đến như vậy, lá cọ rộng lớn che kín ánh nắng mặt trời, nhưng ánh sáng trên mặt biển lại như sóng gợn lăn tăn, vô cùng chói mắt, giống như nụ cười trên môi họ vậy chói chang rực rỡ.
Cuối cùng một nhà ba người đạp xe trở về cung.
Hoàng hậu Olina sớm ở ngoài cổng đợi họ, nhìn thấy ba người đạp xe trở về liền vội vã ôm Mặc Ngôn từ trên xuống, trong giọng nói có chút lo lắng: “Ngôn Nhi, hôm nay đạp xe có mệt hay không?”
“Mệt” Mặc Ngôn cười nói: “Nhưng mệt mà vui lắm ạ, bà ngoại bây giờ cháu biết đạp xe rồi đó nha.” Trong giọng nói có chút ngữ khí hứng phần cùng tự hào khó tả. Hoàng hậu Olina cẩn thận lau mồ hôi cho Mặc Ngôn: “Ngôn Nhi của bà ngoại là thông minh nhất, học một chút đã biết.” Vừa nói vừa hôn Mặc Ngôn: “Mệt rồi đó, mau tới đây, bà ngoại chuẩn bị món chiên giòn cho cháu ăn.” Mặc Ngôn thích ăn món ăn chiên giòn nhất: “Bà ngoại, vừa nghe thấy tên của món chiên giòn cháu liền thấy đói rồi ạ.”
Trái tim của hoàng hậu Olina gần như tan chảy: “Được được, bà ngoại tắm cho cháu trước đã sau đó tự tay đút cho cháu ăn có được không?” Bà nói với Ngôn Tiểu Ngôn và Mặc Tây Quyết nói: “Các con cũng đi tắm đi, đợi lát nữa qua ăn cơm.”
Nói xong, bà liền ôm Mặc Ngôn lên xe ngựa.
Ngôn Tiểu Nặc bất đắc dĩ nói với Mặc Tây Quyết: “Anh xem, mẹ em bơ em luôn rồi kìa.”
Mặc Tây Quyết hôn môi cô, cười nói: “Còn có anh đây, mẹ em nói chúng ta cùng đi tắm kìa.”
Mặt Ngôn Tiểu Nặc đỏ bừng, cười đập nhẹ Mặc Tây Quyết một cái: “Mẹ nói ở phương diện thời gian chứ không phải ở phương diện không gian.”
“Anh chỉ cần trên phương diện không gian.” Mặc Tây Quyết một tay ôm Ngôn Tiểu Nặc vào lòng, ôm công chúa lên xe ngựa.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc có chút ngọt ngào.
Rửa đi bao bụi bẩn cả một ngày, ở lối đi vào cung, Ngôn Tiểu Nặc và người nhà cô cùng một bữa tối ngọt ngào.
Vì ngày mai họ phải lên đường trở về thành phố S chuẩn bị chuyện hôn lễ.
Cô không thể cứ ở đây tiếp tục đợi, còn rất nhiều việc ở Tập đoàn Đế Quốc cần họ về xử lý.
Vì vậy bữa cơm hôm nay cũng là bữa cơm tiễn biệt.
Hoàng tử Carter cũng các anh chị em chúc phúc cho Ngôn Tiểu Nặc bằng những lời chân thành yêu thương nhất, chúc cô vui vẻ hạnh phúc.
Ngôn Tiểu Nặc rất vui vẻ đáp lễ, nói: “Các anh chị nhất định phải đến tham dự đám cưới của em đó nha.”
“Cái này là đương nhiên rồi.” Hoàng tử Carter nói, lại chúc Ngôn Tiểu Nặc một chén rượu.
Tiệc rượu cuối cũng cũng tan.
Trở lại trong lâu đài, Ngôn Tiểu Nặc bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn bã mất mát.
Mặc Tây Quyết rất hiểu tâm trạng của cô, ôm cô vào lòng: “Hôn lễ xong, chúng ta vẫn còn quay lại mà.”
“Là lại mặt ư?” Ngôn Tiểu Nặc cười nói.
“Ừm, cứ coi như vậy đi.” Mặc Tây Quyết nói, hôn lên trán cô.
Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ một chút, nói: “Em muốn đi tới nước S trước, tiếp tục đến đảo Iceland.”
Mặc dù cô tìm được ba mẹ ruột nhưng ba nuôi Trình Tử Diễm đối với cô mà nói rất quan trọng, là ba của cô.
“Tùy em.” Trong lòng và đáy mắt Mặc Tây Quyết tràn đầy sự cưng chiều.
Ngôn Tiểu Nặc rất vui, cùng anh nói chuyện quần áo gia đình: “Bộ trang phục gia đình em thiết kế cũng ổn rồi, có thể tìm người làm.”
“Em không tự tay làm à?” Mặc Tây Quyết có chút ngạc nhiên hỏi Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc vẫn luôn thích tự lực, sao lần này lại không tự may thiết kế của mình? “Mấy ngày nay em khá mệt.” Ngôn Tiểu Nặc cười nói.
Mặc Tây Quyết lo lắng: “Mệt?” Sau đó tay anh đặt lên sờ chán của cô, lại thử lên trán mình: “Mệt từ khi nào? Sao lại không nói sớm?”
Ngôn Tiểu Nặc cười: “Em nghĩ ngơi một lát sẽ khỏi ngay thôi.”
Mặc Tây Quyết lại không vì câu nói kia của cô mà buông lỏng, lập tức ôm cô lên giường, gọi bác sĩ qua khám bệnh cho Ngôn Tiểu Nặc.
Bác sĩ nhanh chóng chạy tới, kiểm tra toàn bộ cho Ngôn Tiểu Nặc.
Mặc Tây Quyết lo lắng hỏi: “Cô ấy rốt cuộc là như thế nào?”
Bác sĩ vui mừng cười, nói: “Chúc mừng cậu chủ, cô chủ mang thai a.”