Ôn Khanh Mộ lập tức nổi giận, “Bố con không biết thay sao?”
Mục Chỉ Huyên hừ một tiếng và nhún vai, “Con cảm thấy ông ấy biết ư?”
“Thảo nào từ nhỏ con đã không thân thiết với ông ấy! Hóa ra bố chưa từng thay tã cho con bao giờ! Còn không bằng con!”
Đương nhiên Ôn Khanh Mộ không muốn rời khỏi Tô Lạc Ly, nhưng con gái ruột mà cũng không thèm quan tâm sao?
“Được rồi, được rồi, con nói nhảm nhiều vậy! Mau đi đi, thu xếp xong sớm chút nào thì có thể xuống đây với Lạc Ly sớm chút ấy!”
Ôn Khanh Mộ rầu rĩ liếc nhìn Tô Lạc Ly, sau đó đi lên lầu trong tâm trạng lưu luyến không muốn rời.
Mục Chỉ Huyên bưng bát cho Tô Lạc Ly, thở dài một hơi.
Tô Lạc Ly có thể cảm nhận được rằng Mục Chỉ Huyên cố ý muốn đuổi Ôn Khanh Mộ đi.
“Mẹ, sao mẹ lại thở dài vậy ạ?” Tô Lạc Ly uống một ngụm canh.
“Lạc Ly, con có biết không? Đêm qua Tiểu Mộ luôn trông nom bên cạnh con, hai mắt không dám chớp lấy một cái, trên người cứ đổ mồ hôi suốt, mẹ còn cười bảo nó sao trông như nó mới là người sinh em bé vậy.”
Tô Lạc Ly mím môi nở nụ cười gượng gạo, cô biết rõ vì sao Ôn Khanh Mộ lại như vậy, chắc hẳn là vì anh lo lắng rằng mình sẽ không tỉnh lại?
Anh vẫn sẽ hoang mang và lo sợ.
“Lạc Ly, mẹ biết con là một đứa trẻ tốt, con cũng rất yêu Tiểu Mộ, nhưng người làm mẹ như mẹ cũng cảm thấy đau lòng cho con trai mình. Đây là lần đầu tiên mẹ thấy Tiểu Mộ căng thẳng như vậy, nó thực sự rất yêu con.”
Tô Lạc Ly cụp mắt xuống và mỉm cười, “Con biết rồi, mẹ đừng lo lắng, con biết là mình đã quá tùy hứng, nhất quyết muốn sinh đứa bé này, nếu không thì cũng sẽ không kéo theo nhiều chuyện như vậy. Mẹ yên tâm đi, sau này con sẽ không tùy hứng nữa.”
Mục Chỉ Huyên cũng cảm thấy rất vui mừng khi nghe Tô Lạc Ly nói như vậy.
“Mẹ biết rằng con là một đứa trẻ hiểu chuyện. Nhớ hồi đó sau khi có Tiểu Mộ, mẹ và bố con cũng nảy sinh rất nhiều bất đồng. Dù ít hay nhiều thì người phụ nữ đã có con sẽ luôn không để ý đến người đàn ông bên cạnh mình, con chỉ cần hiểu là được.”
Đương nhiên là Tô Lạc Ly biết rõ, từ khi cô có Tam Tam, ngay từ lúc mới mang thai thì sự chú ý của cô đã chuyển dời khỏi Ôn Khanh Mộ, sau đó lại có Tiểu Thất, sau đó nữa lại chuẩn bị sinh con gái…
Những năm gần đây, quả thực là cô đã nợ Ôn Khanh Mộ rất nhiều.
“Mẹ, con biết rõ sau này nên làm thế nào ạ.”
“Mẹ yên tâm mà, sao mẹ không yên tâm được cơ chứ? Được rồi, con ăn cơm đi, sau đó mẹ sẽ dìu con xuống đất đi lại. Nhớ con gái rồi chứ? Bây giờ đứa bé được sinh ra rồi, chỉ nhìn thoáng qua cũng không biết có nhìn rõ hay không!”
Đến khi trạng thái tốt hơn một chút, Tô Lạc Ly đi lên lầu.
Trong chiếc nôi nhỏ, cô nhóc sơ sinh hồng hào mềm mại đang nằm trên giường.
“Suỵt, em gái của con ngủ rồi.” Tam Tam lập tức ‘suỵt’ một tiếng với mọi người.
Người cậu là Tô Kiêm Mặc cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
“Thằng bé chiếm đoạt cháu gái em rồi, không cho bất kỳ ai tới gần!”
Tô Lạc Ly đi tới, Tam Tam vội vàng nhường chỗ của mình, “Mẹ ơi…”
Không ai nói gì về chuyện Tam Tam đột nhiên biết nói cả, họ lo lắng rằng Tam Tam sẽ có gánh nặng tâm lý gì đó, vậy nên mọi người đều dứt khoát cho rằng đó là lẽ hiển nhiên.
Nhìn con gái cưng của mình, Tô Lạc Ly mỉm cười mãn nguyện.
“Chúng ta vẫn chưa đặt tên cho bé cưng?” Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ.
Loại chuyện như đặt tên khiến Ôn Khanh Mộ rất đau đầu. Nhớ lại ngày xưa, họ phải nghĩ rất lâu mới đặt được tên cho Tam Tam, cho đến tận bây giờ vẫn chưa có tên chính thức.
“Mẹ ơi, con muốn đặt tên cho em gái ạ.” Tam Tam đột nhiên khẽ vỗ vào cánh tay Tô Lạc Ly.
“Được, vậy con nói xem gọi em bằng tên gì?”