Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 47: Cô bé, may phết



Tô Lạc Ly tóc tai rối mù, cầm USB chạy như bay ra khỏi nhà.

Không thể đến muộn!

Nhất định không được đến muộn!

Nhưng hiện giờ nhất định sẽ muộn!

Mặc đồ công sở đương nhiên phải đi cao gót, Tô Lạc Ly mang giày cao gót chạy như điên.

Trong đầu toàn là những ý nghĩ không hay.

Học viện điện ảnh trường đại học Z cực kì coi trọng vấn đáp tốt nghiệp, khác hẳn với các học viện nghệ thuật chuyên ngành khác, một khi cô nổi tiếng ký hợp đồng với công ty, vấn đáp hay không, đều như mây bay.

Thế nhưng, học viện điện ảnh trường đại học Z trước giờ nổi tiếng nghiêm khắc tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.

Trước kia có một ngôi sao đã nổi đình nổi đám lúc tốt nghiệp, bởi vì không xếp được lịch trình, không đến tham gia vấn đáp tốt nghiệp.

Kết quả, nhà trường sống chết không phát bằng tốt nghiệp, thậm chí còn thêm tên ngôi sao này vào danh.

sách đen của trường, đồng thời yêu cầu ngôi sao này phải học lại một năm rồi tham gia vấn đáp lại theo quy định của nhà trường, bằng không, mọi chuyện đều khỏi bàn.

Học viện điện ảnh trường đại học Z bồi dưỡng ra vô số ngôi sao, cũng cho ra lò nhiều đạo diễn, biên kịch nổi tiếng, một khi vào danh sách đen, chuyện này có ảnh hưởng cực kì đáng sợ đối với một ngôi sao.

Sau này ngôi sao kia không thể không nghe theo, lúc này nhà trường mới bỏ qua.

Vấn đáp tốt nghiệp trước giờ luôn chặt chẽ cẩn thận, được lãnh đạo nhà trường cực kì coi trọng, một khi bỏ lỡ, hậu quả chính là học lại một năm.

Tô Lạc Ly không thể học lại, cô không thể chậm trễ nữa!

Nghĩ tới đây, Tô Lạc Ly càng vội đến phát điên.

Chính vào lúc này, một chiếc xe quen thuộc đỗ bên cạnh cô.

LaFerrari màu lam!

Mắt Tô Lạc Ly sáng lên, nhanh chóng mở cửa ghế phụ ngồi vào.

“Nhanh đưa tôi đến trường, tôi sắp muộn rồi! Hôm nay.

tôi vấn đáp tốt nghiệp!”

Lúc này, cô cũng không để ý nổi tại sao Ôn Khanh Mộ lại xuất hiện ở đây, anh đã vô duyên vô cớ xuất hiện vài lần rồi.

Lúc này, Tô Lạc Ly đột nhiên rất cảm kϊƈɦ vì Ôn Khanh Mộ xuất hiện đột ngột thế này.

“Yên tâm, đã có ông đây!” Ôn Khanh Mộ nhấn chân ga, chiếc Ferrari “vù” một tiếng lao đi.

Tô Lạc Ly giật mình sợ hãi.

Ôn Khanh Mộ lái xe rất nhanh, lúc này đã gần như qua giờ cao điểm, đường không hề tắc.

Tô Lạc Ly nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút.

Sợ là đến không kịp.

Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly: “Yên tâm, ông đây sẽ không để cô muộn đâu”

Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn nụ cười đùa giỡn với đời trêи khuôn mặt của Ôn Khanh Mộ, đột nhiên cảm thấy rất đau khổ trong lòng.

Ôn Khanh Mộ một tay cầm bánh lái, một tay mở ngăn kéo trước xe, lấy ra một chiếc hộp.

“Lão nhân gia người vẫn nên xử lí cái ổ gà trêи đầu một chút đi”

Ôn Khanh Mộ mở tấm chắn sáng trước ghế phụ, bên trong tấm chắn sáng có một mặt kính.

Tô Lạc Ly vừa nhìn, đây nào phải ổ gà? Rõ ràng là ổ chó!

Cô lập tức chải đầu.

Ôn Khanh Mộ chỉ cái ngăn kéo vừa rồi: “Có khách của tôi để lại đồ trang điểm, lão nhân gia người vẫn có thời gian chải chuốt một chút”

Nếu cô dậy sớm, trang điểm là bắt buộc, đây là sự tôn trọng đối với trường.

Cô nhanh chóng lấy đồ trang điểm, đánh phấn nền, tô son.

Mặc dù, Ôn Khanh Mộ lái rất nhanh, nhưng cũng lái rất vững.

Tô Lạc Ly trang điểm xong, nhìn bản thân trong gương, thể hiện sự hài lòng.

Chính vào lúc này, chiếc xe cũng vững vàng đỗ lại.

Cô chăm chú nhìn, đến rồi!

Liền ngơ người!

Quãng đường đi xe một tiếng, Ôn Khanh Mộ đi có hai mươi phút?

Đây là tốc độ quái gì thế?

“Cô vẫn còn một phút để đi vào, còn không mau đi?”

“Vậy tôi đi đây” Tô Lạc Ly nhanh chóng xuống xe.

Hôm nay cô mặc đồ công sở, đi cao gót, khác hẳn với mọi ngày, giống như một tinh anh văn phòng.

Ôn Khanh Mộ nhìn bóng lưng Tô Lạc Ly, mở cửa xe hét lên: “Tô Lạc Ly, cố lên!”

Tô Lạc Ly ngây người.

Bước chân lập tức dừng lại chỗ.

Gố lên…

Lớn thế này, đây là lần thứ hai có người bảo cô cố lên.

Từ nhỏ đến lớn, bất kể là thi, hay đi xin việc, hay là chuyện gì khác, trước giờ đều chỉ có một mình cô đối mặt, một mình cô đơn chiến đấu.

Không có ai bảo cô cố lên.

Chỉ có một lần duy nhất, là năm cô năm tuổi, khi lần đầu tham gia cuộc thi nhảy cổ động, mẹ cô nói với cô cố lên.

Ly Ly, đừng căng thẳng, cố lên.

‘Viền mát Tô Lạc Ly không khỏi đỏ lên, không quay đầu lại, mà giơ tay vây vẫy, rồi nhanh chóng xông vào trong hội trường vấn đáp tốt nghiệp.

Thấy Tô Lạc Ly biến mất trong tầm mắt của mình.

Ôn Khanh Mộ lặng lẽ thu tầm mắt, cúi đầu nhìn…

“Không phải đổi phong cách thôi sao, không phải trang điểm trước mặt mày thôi sao, mày kϊƈɦ động cái gì? Tối qua vừa cho mày ăn no, ngừng lại chút có được không?”

Tô Lạc Ly đến hiện trường vấn đáp, giáo viên hướng dẫn nhìn thấy cô, cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Thứ tự vấn đáp tốt nghiệp dựa vào bốc thăm, cô không tới, đương nhiên là rút cái còn lại kia, số 35.

Hay lắm, còn sớm, cô vẫn còn thời gian chuẩn bị.

Bình ổn lại trái tim thấp thỏm lo sợ của mình, cô lấy luận văn tốt nghiệp bản giấy đã chuẩn bị từ trước từ trong túi ra.

Cuộc vấn đáp hôm nay tất cả đều thuận lợi.

Sau khi vấn đáp xong, Tô Lạc Ly cũng coi như thở phào.

một hơi, mặc dù vấn đáp không có thành tích ngay, nhưng chỉ cần không có sơ sót quá lớn, cơ bản đều cho qua, chỉ là xem điểm số cuối cùng mà giáo viên đánh giá.

Đối với Tô Lạc Ly mà nói, qua là được.

Vấn đáp tốt nghiệp kết thúc, ở trường còn có chút việc, chờ tới khi làm xong cũng đã là bảy giờ tối.

Tô Lạc Ly ngân nga điệu hát dân ca rời khỏi trường, chỉ thấy người qua người lại đang bàn tán gì đó.

“Chao ôi, anh chàng kia đẹp trai quá!”

“Hình như là con lai!”

“Ferrari thật hút mất nha!”

Ferrari màu laml Quá hút mắt!

Còn chưa đi?

Tô Lạc Ly lập tức chạy tới trước chiếc Ferrari, Ôn Khanh Mộ ngồi trêи ghế lái, đang cầm điện thoại chơi game!

Cô gõ cửa kính xe: “Anh còn chưa đi?”

“ĐMI” Ôn Khanh Mộ vứt thẳng điện thoại sang một bên: “Cuối cùng cô cũng ra rồi!”

“Anh đang chờ tôi, chờ cả ngày?” Tô Lạc Ly ngạc nhiên hỏi.

“Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên mà, sao, có phải rất cảm động không? Nếu cảm động, có muốn ngủ cùng tôi..”

Tô Lạc Ly giơ tay gõ lên đầu Ôn Khanh Mộ: “Má anh, tôi coi anh là anh em, anh lại cứ muốn lên giường với tôi!”

Ôn Khanh Mộ hừ một tiếng: “Lên xe, mời tôi đi ăn!”

Hử?

Thường thì đàn ông đến đón phụ nữ, không phải đều là, lên xe, mời cô đi ăn sao?

Sao người đàn ông này lại đổi ngược lại rồi?

Nhưng Tô Lạc Ly vẫn lên xe.

“Ngày mai định làm gì?” Ôn Khanh Mộ tùy ý hỏi một câu.

Tô Lạc Ly gõ trán: “Tôi quên mất! Ngày mai phải tham gia lễ đính hôn của Tô Nhược Vân và Mộ Dung Dịch! Tôi còn chưa chuẩn bị trang phục! Xong rồi! Xong rồi!”

“Ôi giời ơi, cô bé, may mắn phết đấy, may là mai tôi có chuẩn bị lễ phục mang cho khách, cô lấy mặc trước đi”

Ôn Khanh Mộ chỉ chiếc hộp phía sau xe.

Ánh mắt Tô Lạc Ly lập tức trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Ôn Khanh Mộ.

– ——————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.