Tổng Tài Bao Nuôi Chim Hoàng Yến Gãy Cánh

Chương 14



Cố Mộng Diệp khẽ khựng lại, nụ cười đang treo trên miệng cũng từ từ hạ xuống, thâm trầm nhìn gười phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, một loạt suy nghĩ như thủy triều kéo đến não hắn. “Người này là ai? Nửa đêm vì sao lại về cùng Thẩm Nhạc Thần? Là đối tượng xem mắt? Hay phu nhân tương lai? Hay chỉ là đồng nghiệp vào nhà ké miếng nước?”.

Thẩm Nhạc Thần ngồi trên ghế sopha kéo lỏng cà vạt ra một chút, như cảm nhận được ánh mắt nhìn từ xa của Cố Mộng Diệp liền ngẩng đầu nhìn hắn, vì thế mà bốn mắt chạm nhau, Cố Mộng Diệp giật mình tính chạy về phòng lại bị giọng nói trầm khàn quen thuộc kia lên tiếng cắt ngang hành động. “Xuống đây, tôi có chuyện muốn nói”.

Cố Mộng Diệp thầm phỉ nhổ trong lòng, không muốn đi xuống quay đầu tiếp tục về phòng ngủ tiếp, hai người kia muốn phát cơm tró hay gia tăng dân số gì cũng đừng lôi hắn vào, Cố Mộng Diệp – hắn đây không rảnh!

“Tôi bảo xuống đây!”. Thẩm Nhạc Thần có chút không kìm nén được tức giận liền quát lên.

Cố Mộng Diệp bị quát liền khựng người lại, có chút uất ức quay đầu nhìn người dưới tầng, khớp răng cắn chặt lại mày hơi cau, một trận cảm xúc dâng lên rất muốn hét lại với cái người chết tiệt bên dưới kia, nhưng nghĩ lại người ta là ông chủ người ta có quyền, mình còn đang ở nhờ nhà người ta thì làm sao dám cãi lại, nhỡ cãi lại liền bị cho ra đường thì phải làm sao?

Vì thế Cố Mộng Diệp khó chịu ra mặt, từ từ đi xuống cầu thang rồi tìm một cái ghế cách xa hai đám cẩu nam nữ kia, mở miệng hỏi. “Nửa đêm không cho tôi ngủ, anh là muốn tôi bệnh nhập viện lần nữa?”.

Thẩm Nhạc Thần bật cười khinh miệt, lấy từ tập tài liệu bên người ra ném một cái thiệp mời lên bàn về phía Cố Mộng Diệp. “Nhìn đi, nhiệm vụ tiếp theo của cậu đấy”.

Cố Mộng Diệp tò mò nhìn tấm thiệp được thiết kế tỉ mỉ vội vươn người cầm lấy, còn không quên nhìn người phụ nữ đang ngồi kế bên cách Thẩm Nhạc Thần một cánh tay vừa xa lại vừa gần.

Nhưng còn chưa kịp mở thư ra đọc thì hắn nghe người đàn ông phía bên kia lạnh nhạt nói. “Tôi đang bàn công việc, nếu cô không phiền có thể rời đi một chút không?”.

Vị thiếu nữ bên cạnh nghe vậy cũng ngoan ngoãn gật đầu, đứng lên rời đi để lại không gian cho hai người bàn công việc, Cố Mộng Diệp nhìn người đi khuất cũng không nghĩ nhiều nữa tiếp tục chú ý vào tấm thiệp.

Hắn mở thiệp ra đọc nội dung bên trong, mới biết hóa ra đây là bữa tiệc này là do Khiêm gia đặc biệt mời khách đến tham gia, còn chưa kịp hỏi thì Thẩm Nhạc Thần bên kia đã lên tiếng. “Thấy lần trước cậu làm việc rất tốt, lần này tôi muốn cậu lấy được thiện cảm với Khiêm gia”.

Cố Mộng Diệp nhìn chữ ‘Khiêm’ vừa dứt khoát lại mạnh mẽ bên ngoài tấm thiệp thì khẽ nuốt một ngụm nước miếng, dù sao thì bóng ma tâm lý lần trước hắn còn chưa quên hết đâu, vả lại vết thương của hắn chỉ mới lành lại thôi, nhỡ đâu lại xảy ra những chuyện như Vương thị thì hắn có thêm một cái mạng cũng chẳng nhặt về được.

Thẩm Nhạc Thần như đọc được nội tâm của Cố Mộng Diệp cười khẩy nói. “Sợ rồi?”.

Cố Mộng Diệp nghe vậy nắm chặt tấm thiệp trên tay, cắn răng. Nói hắn sợ cũng đúng vì dù sao bị đánh hội đồng chẳng ai muốn cả, vả lại còn bị người khác ngoài người mình yêu đụng chạm thân thể có ai lại thích bao giờ?

“Có sợ thì cũng phải làm, vì đây là nhiệm vụ của cậu trong hợp đồng đã nói cậu là nhân viên của tôi, việc tôi sai nhân viên làm ai cũng không thể từ chối”. Thẩm Nhạc Thần lại đưa hợp đồng mà Cố Mộng Diệp đã ký lên bàn cho hắn coi.

Cố Mộng Diệp liếc mắt nhìn hợp đồng, lại cúi xuống nhìn tấm thiệp trên tay, mím môi gật đầu tuy rất không tình nguyện. “Ừ tôi biết rồi, vậy nếu không còn gì nữa tôi muốn về phòng ngủ”.

Còn chưa đợi Cố Mộng Diệp đứng lên đi về phòng thì người trên ghế sopha đối diện lại nói. “Lần này không được dùng mỹ nhân kế, thân ở đây là làm thân với con gái út của Khiêm gia”.

Cố Mộng Diệp nghe vậy khẽ thở phào rất nhỏ gần như không nhìn thấy, hóa ra đối tượng là nữ nhân như vậy cũng không tồi đi, nhỡ đâu kiếm luôn cô vợ nhỏ thì làm sao?

Mà cái suy nghĩ này vừa mới nhen nhóm lên trong đầu liền bị Thẩm Nhạc Thần lạnh lùng bóp chết từ trong trứng. “Đừng có cái suy nghĩ làm con rể nhà người ta, con gái út của Khiêm gia chỉ mới mười tuổi thôi”.

Cố Mộng Diệp ‘ặc’ một tiếng, đúng là hơn nhau mười bốn tuổi nhưng hắn quả thật không có thời gian dài để đợi người như vậy đâu, có tâm tư bất chính với một đứa bé gái còn chưa được mười tám tuổi quả là cầm thú!

Vị thiếu nữ xinh đẹp kia trùng hợp quay lại, đi về phía sopha nơi Thẩm Nhạc Thần đang ngồi, đi tới thản nhiên ngồi kế bên anh.

Cố Mộng Diệp thấy người nọ không còn muốn nói gì nữa liền về phòng, nhưng lưng vừa đưa về phía Thẩm Nhạc Thần liền nghe thấy giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ xinh đẹp kia vang lên. “Đêm nay em ngủ ở phòng anh?”.

Cố Mộng Diệp không muốn nghe câu sau của Thẩm Nhạc Thần liền đi thật nhanh về lên tầng, hắn là ngại làm bóng đèn lắm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.