Tổng Tài Bao Nuôi Chim Hoàng Yến Gãy Cánh

Chương 18



Nhìn đi ai mới là người hợp với Thẩm Nhạc Thần!

Sau khi ăn xong Cố Mộng Diệp làm con sâu lười, ra ngoài khuôn viên có ánh nắng nhẹ phơi nắng, Triệu Thi thì lại muốn tìm hiểu người đàn ông này nhiều hơn nữa liền đi lại bắt chuyện với hắn, hiểu được địch thì trăm trận trăm thắng mà!

Nhưng cô phải công nhận người con trai này rất đẹp, là kiểu xinh đẹp đến hoa phải hờn.

Ngày hôm qua ánh sáng không đủ mạnh nên cô không thấy rõ ngũ quan người này, nhưng bây giờ dưới ánh nắng nhẹ của buổi sáng người nọ chẳng khác gì được bao phủ trong một tầng hào quang vàng nhạt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc dưới ánh nắng nhạt phát ra ánh sáng nhạt của màu nâu hạt dẻ bay nhẹ trong gió, chân mày thả lỏng tư thái lông mi dài cong như phiến quạt nhỏ che hờ đi đôi mắt màu nâu nhạt màu phía dưới, một đôi mắt như ngọc quý được mài dũa từ năm tháng mà thành, sóng mũi cao thẳng lại thêm đôi môi nhạt màu lúc nào cũng có cảm giác đang câu lên một nụ cười nhẹ làm lòng người rung động nhìn thôi cũng muốn cắn xuống nếm thử vị ngọt trên đôi môi đó.

Phải nói sắc đẹp của người này như thiên thần hạ phàm, vừa dịu dàng lại quyến rũ, làn da trắng nõn hồng hào dưới nắng như phát sáng, thân hình cân đối thêm với chiếc cần cổ thon dài như dụ nhân cắn xuống nếm thử hương vị mềm mại non mịn này.

Triệu Thi nhìn đến ngẩn ngơ, còn ngỡ bản thân mình thay đổi đối tượng rồi chứ vội chỉnh lại bản thân, thầm mắng bản thân: “Cái thứ xinh đẹp trước mặt này là hồ ly tinh, nếu không mau đuổi đi nó sẽ quyến rũ Thẩm Nhạc Thần!”.

Vì thế mà Triệu Thi đi lại làm quen, mà Cố Mộng Diệp cũng thuộc kiểu người ngoại giao part-time nên rất sẵn lòng nói chuyện với người đẹp Triệu Thi đây.

Hỏi: Anh đang làm việc cho Thẩm Nhạc Thần hả?

Đáp: Ừ.

Hỏi: Anh hiện đang ở nhà y luôn hả?

Đáp: Ừ.

Hỏi: Đã ở được bao lâu rồi?

Đáp: Tầm nửa năm rồi.

Hỏi: Anh ở ngôi nhà không thấy cô đơn, đáng sợ sao?

Đáp: Không.

Triệu Thi giả vờ yếu đuối, nhớ đến hôm qua không khỏi có chút run rẩy. “Còn tôi thì rất sợ đó, ban đêm tôi không dám nhìn ra ngoài luôn, anh ở gần nửa năm mà đã quen như vậy quả là đỉnh đó~”

Cố Mộng Diệp vẫn như thường lệ nhìn cô gái trước mặt cười thân thiện, thản nhiên nói. “Quen rồi”.

Triệu Thi thấy đã nói đủ nhiều liền đi vào trọng tâm của câu chuyện. “Tôi là Triệu Thi, con gái út của nhà Triệu gia nhà tôi và Thẩm Nhạc Thần khá là thân nhau, tôi rất ngưỡng mộ anh Thanh Thần, vừa đẹp trai lại tài giỏi, anh thấy đúng không?”

Cố Mộng Diệp thầm nghĩ ‘người này cuối cùng cũng chịu vào chủ đề chính rồi’, sau đó gật đầu. “Ừ”.

Triệu Thi thấy vậy được nước lấn tới. “Lúc khi tôi còn bé, ông nội Thẩm đã nói với tôi là đợi khi nào tôi lớn lên sẽ cho tôi làm cháu dâu nhà ông”.

Cố Mộng Diệp chăm chú lắng nghe không muốn quấy rầy cô gái đang kể đến hăng say này.

Triệu Thi thấy hắn không nói liền nói tiếp. “Hôm qua là ông bảo tôi qua nhà Thanh Thần ở để làm quen cho hôn nhân sau này, cũng muốn hai chúng tôi tìm hiểu nhau, tôi cũng là lần đầu tiếp xúc với anh Nhạc Thần gần như vậy nên không biết anh ấy như thế nào? Anh nếu đã ở gần nửa năm với anh ấy hẳn cũng biết tính anh ấy nhỉ?”.

Cố Mộng Diệp chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu, tỏ vẻ ngay cả hắn cũng chẳng biết gì về y, mà Triệu Thi bên kia thấy vậy liền mừng ra mặt vội tiến công muốn thể hiện bản thân, muốn cho người đối diện biết khó mà lui. “Tuy không có tiếp xúc gần với anh ấy nhưng anh ấy là người ấm áp nhìn bề ngoài lạnh lùng nhưng thực chất rất quan tâm người khác”.

Cố Mộng Diệp thầm tán thành trong lòng ‘cô nói đúng rồi đó’, mà Triệu Thi bên kia lại tưởng người trước mặt đang thầm ghen tị với cô, lại nói tiếp. “Còn có anh ấy yêu công việc, những gì liên quan tới công việc anh ấy liền để lên đầu tiên”.

Cố Mộng Diệp gật đầu tán thành, cũng mở miệng nói chuyện với Triệu Thi. “Cô biết tính y như vậy chắc cũng biết rõ sở thích của y nhỉ?”.

Triệu Thi bên kia cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ: “Muốn mượn cô để biết sở thích Nhạc Thần hả? Không dễ đâu”.

Vì thế mà Triệu Thi tỏ vẻ buồn rầu đáp. “Tôi cũng không rõ, như tôi biết anh Nhạc Thần không thích tiếp xúc gần với nam nhân, đặc biệt là mấy người nam không ra nam nữ không ra nữ đó~”.

Cố Mộng Diệp cười cười, không muốn để ý lời nói của người trước mặt này.

Haha, không thích tiếp xúc gần nhưng bế cũng đã bế hắn rồi, ôm cũng đã ôm hắn luôn, thân mật cũng đã đến mức hôn trán rồi còn bảo không thích tiếp xúc với nam nhân, Thẩm Nhạc Thần này anh là đang chọc người à?

Đừng nói anh quả thật xem tôi như nữ nhân mà đối đãi đấy nhé! Cố Mộng Diệp tôi không cần đâu!

Thẩm Nhạc Thần đang xem báo cáo tài chính hôm nay liền hắt hơi một cái, thầm cau mày. “Bệnh?”.

Cố Mộng Diệp nằm trạch ở nhà gần như muốn sáp nhập với cái ghế sopha, đôi mắt muốn dán chặt vào màn hình tivi, còn Triệu Thi thì giương đôi mắt đầy ghét bỏ nhìn hắn. “Anh không có việc làm à?”.

Cố Mộng Diệp đang chăm chú nhìn Oggy đuổi theo mấy con gián nghe vậy cũng trả lời. “Còn cô thì sao?”.

Triệu Thi cười tự hào nhìn Cố Mộng Diệp bằng nửa con mắt. “Đương nhiên là không cần, tôi là thiên kim tiểu thư con gái cưng của Triệu gia, làm sao người nhà nỡ cho tôi đi làm mấy việc tốn thời gian này?”.

Cố Mộng Diệp chăm chú nhìn tivi chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. “Vậy tôi cũng giống cô”.

Triệu Thi tò mò nhướn mày, tên này thì giống gì cô?

Không để cô tò mò quá lâu Cố Mộng Diệp nói tiếp. “Thẩm Nhạc Thần cũng đang đi làm nuôi tôi”. Chính là nuôi kiểu bao nuôi rồi đi làm việc cho y đó!

Triệu Thi nghe vậy tức giận đi lại gần đứng trước mắt Cố Mộng Diệp gần như nói lớn. “Anh ăn nói vô căn cứ cái gì chứ!?”. Rõ là đồ mặt dày này!

Cố Mộng Diệp cau mày nghiêng đầu nhìn sang bên phải, Triệu Thi cũng dịch người sang bên phải, hắn dịch sang bên trái cô cũng dịch sang bên trái, vờn nhau qua lại như vậy Cố Mộng Diệp liền thở dài, ngẩng đầu nhìn cô. “Thì rõ là như vậy mà, tôi làm việc cho anh ta, anh ta cũng đi làm nuôi tôi, có gì sai à?”.

Triều Thi tức giận muốn giơ tay tát Cố Mộng Diệp nhưng lại không nỡ đánh khuôn mặt xinh đẹp này, cũng chẳng biết nên hạ tay xuống đâu liền đá vào cổ chân của hắn.

Cố Mộng Diệp kinh ngạc, đi cùng với đó là một trận đau nhói từ cổ chân truyền đến khiến hắn phải thở hắt một hơi, Triệu Thi không nhận ra dù sao cô chỉ biết người này bị thương nhưng không biết bị chỗ nào, nhưng không đến mức bị ngay chân đi, dù sao người này đi đứng bình thường nên cô cũng chẳng nghĩ gì nhiều.

Cố Mộng Diệp nhíu mày cúi đầu chăm chú nhìn cổ chân vừa mới bị đá của mình, sau lại ngẩng đầu nhìn cô gái được nuông chiều từ nhỏ này, giọng nói không rõ cảm xúc. “Vì sao lại đá tôi?”.

Triệu Thi bị sự bình tĩnh này của Cố Mộng Diệp chọc cho khó chịu, dù sao Thẩm Nhạc Thần cũng là người của cô, tên này vì sao vừa mạnh miệng lại còn tỏ ra bản thân mình đúng như vậy? Chen vào tình cảm của cô thì có gì vui? Hắn còn không ngại Triệu gia chỉ một câu liền có thể khiến hắn ngay cả đầu cũng ngóc lên không nổi sao?

“Chính là cái thứ không biết địa vị bản thân ở đâu, nhưng lại tỏ ra là mình người quan trọng!”. Triệu Thi gần như hét lên vào mặt Cố Mộng Diệp, sau đó quay người rời đi để cái người bị nói là ‘không biết địa vị’ còn đang ngồi trên ghế.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.