Khóe môi Cố Mộng Diệp khẽ giương lên đầy ma mị, nghe tiếng hét chói tai của ai đó ở bảng tin. “Tôi bị oan, Cố Mộng Điệp chính nó đã đẩy tội danh cho tôi, nó dụ dỗ tôi, tôi bị oan!”.
Chuyện xảy ra cũng dài lắm, ngày hôm đó Cố Mộng Diệp hẹn Thẩm Mộc Nhân ra nói chuyện, để hẹn gã ra cũng rất dễ dàng, dù sao chỉ cần là chuyện liên quan đến Thẩm Nhạc Thần gã liền đồng ý không chút do dự, sau khi bàn kế hoạch hại Thẩm Nhạc Thần sử dụng chất gây nghiện rồi chụp hình lại đăng lên báo chí khiến y không thể ngóc đầu dậy nổi, Cố Mộng Diệp liền rủ cả hai đến một KTV nổi tiếng mà hát hò.
“Mày có muốn tìm thử sự kích thích không?”.
” Có sao, mau mang lên cho lão tử thử!”.
“Ừ”.
Lợi dụng lúc ai đó đang trong cơn say Cố Mộng Diệp liền cho người vào để gã làm quen với chất kích thích, sau lại hỏi gã về những chuyện trong công ty, Thẩm Mộc Nhân không ngờ mình bị chuốc đến say mất lý trí liền như bị bỏ thuốc mà khai ra mọi thứ, còn nói hẳn luôn mật khẩu két sắt của công ty cha mình cho hắn.
Cố Mộng Diệp thuận lợi có được thứ mình muốn, cũng dặn dò bọn họ lấy chứng cứ gã chơi thuốc những lần sau rồi đưa cho hắn, sau đó mới rời đi.
Cố Mộng Diệp ngồi trên ghế sopha vừa nhâm nhi tách trà vừa ngân nga một bài hát, tuy nhiên hắn cũng chỉ vui được ngay giây phút đó mãi đến tối khi đang nằm lướt mạng xã hội, hắn đọc được một bài viết về Triệu Thi và đứa con của ả.
Sáng hôm sau Cố Mộng Diệp dậy thật sớm bắt taxi đến nhà Thẩm gia, may mắn gặp ngay Mộng Hắc Vi đang định ra khỏi nhà, hắn vội chào hỏi bà rồi nhắc khéo đến đứa trẻ kia của Triệu Thi.
Mộng Hắc Vi kinh ngạc nâng mắt nhìn hắn, bà mỉm cười chua chát vội bảo hắn đi theo bà.
Cả hai người ngồi trên xe, Mộng Hắc Vi lên tiếng nói địa chỉ. “Đến Phúc Lộc”.
Tài xế đáp ‘vâng’ rồi khởi động xe rời đi, mãi lúc này bà mới quay lại nhìn Cố Mộng Diệp thầm thở dài. “Chuyện là khi Triệu Thi sinh đứa bé ra là lúc nửa đêm cùng ngày với Thẩm Mộc Nhân vừa bị cảnh sát điều về đồn, lúc đó trong nhà chỉ còn ta và Mộng Bạch ở nhà vì thế mà may mắn đưa hai mẹ con vào bệnh viện, đứa trẻ được sinh đã không khóc quấy bác sĩ chuẩn đoán đứa nhỏ phát triển chậm, mà Triệu Thi sau khi biết tin đã nhân lúc ta và Mộng Bạch, một người đang ở quầy lễ tân làm thủ tục mọt người thì về nhà lấy quần áo để lên bệnh viện, con bé cũng bỏ trốn ngay lúc đó, sau lại nghe tin Triệu Thi cùng với nhà mình xuất ngoại, để lại lá thư cùng với đơn ly hôn đã được ký, lão gia Thẩm còn đang bị chuyện của Thẩm Mộc Nhân làm cho chọc giận nên thấy đứa nhỏ cũng ngứa mắt, lại hay tin đứa trẻ có vấn đề về não nên đã dứt khoát hạ lệnh cho vào viện mồ côi từ chối nhân đứa cháu này”.
Câu chuyện vừa kết thúc thì xe cũng đã đến nơi, mà nơi bà bảo tài xế lái đến là một viện mồ côi tên Phúc Lộc, bà xuống xe rồi bảo Cố Mộng Diệp phụ bà xách đồ vào.
Cố Mộng Diệp cùng tài xế xách đồ vào viện trại trẻ đi sau lưng bà, vừa mới bước vào cổng đã thấy những đứa trẻ tầm vài ba tuổi chạy ra ngoan ngoãn chào đón, còn thân thiết gọi. “Mẹ Vi đã đến rồi ạ?”.
Mộng Hắc Vi cười hiền từ, bà ngồi xuống xoa đầu vài đứa trẻ rồi lại tặng bánh kẹo cho bọn chúng, những đứa trẻ nhận quà xong cảm ơn bà một tiếng rồi lại nô đùa đi chơi, có vài đứa trẻ thì chưa chịu đi vẫn muốn đi theo sau bà vào viện.
Có một đứa nhỏ mặt mũi trắng trẻo mập mạp đi đằng trước, thằng nhỏ thấy Cố Mộng Diệp đi đằng sau bà có ngoại hình đẹp vô cùng lại vô thức bật thốt. “Anh trai này đẹp quá, em lớn lên có thể cưới anh không?”.
Cố Mộng Diệp bị ‘đột kích’ bất ngờ không kịp phản bác, mà Mộng Hắc Vi đi đằng trước đã bật cười xoa đầu đứa nhóc bảo. “Không được rồi, anh này đã có ý chung nhân rồi nha, con không được dành con dâu với cô”.
Bùm!
Đầy mặt Cố Mộng Diệp đỏ một mảnh, hắn cúi đầu mím môi ngăn lại nụ cười đang giương lên của mình, đi được một lúc cả hai đã nơi, mở cửa ra chào cả ba người là một vị hiệu trưởng tuổi đã trung niên, bà ấy cười hòa nhã mời mọi người vào nói chuyện.
Nghe được câu chuyện của bà và Mộng Hắc Vi, hắn mới biết được đứa trẻ kia hiện tại đang ở nơi này, còn đang được bảo mẫu mang đến cho họ gặp mặt, Mộng Hắc Vi cũng đã làm từ thiện ở đây quanh năm nên cũng thân với người nọ, lúc bà hay tin cha chồng muốn vứt đứa trẻ bà có chút không vui nhưng chẳng thể thay đổi được chủ ý của ông, chỉ có thể thay ông sắp xếp chỗ cho đứa trẻ.
Bảo mẫu rất nhanh đã mang đứa bé lên, đứa bé mới mấy tháng tuổi nom còn rất nhỏ, bé còn đang ngoan ngoãn nằm trong lòng vị bảo mẫu ngủ.
Mộng Hắc Vi nhận đứa trẻ từ tay bảo mẫu hốc mắt đỏ bừng lên, tuy đứa trẻ này không phải cháu bà nhưng nó cũng là máu mủ của Thẩm gia, chỉ là lúc sinh ra lại chẳng có ai chịu công nhận nó, nó có nhà nhưng lại chẳng thể ở chỉ có thể bị người ngoài ghẻ lạnh để vào đây.
Cố Mộng Diệp cắn môi, cảm thấy tội lỗi vô cùng dù sao cũng vì hắn mà đứa trẻ này mới thành ra như vậy, nếu không phải tại hắn ít nhất đứa nhỏ vẫn sẽ có đầy đủ cha mẹ tuy không được yêu thương nhưng cũng có thể ăn ở thoải mái trong Thẩm gia.
“Con bế bé được không?”. Cố Mộng Diệp mở miệng nói nhỏ.
Mộng Hắc Vi đưa đứa bé cho hắn bế, Cố Mộng Diệp có chút lóng ngóng mà bế đứa nhỏ, dù sao đây cũng là lần đầu hắn được bế một đứa trẻ.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp trong tấm chăn mỏng, chân mày đậm màu cùng với mí mắt dài cong, cái má bánh bao mủm mĩm đôi môi hé mở thở đều, chiếc mũi nhỏ đôi khi lại vô thức cau lại, trên cái trán trắng nõn cao cao kia có một vết bớt dài 3cm khá mờ nhạt, cũng vì thế mà càng khiến nước da của bé trắng trẻo hơn rất nhiều, bàn tay nhỏ xíu đang nắm vào mở ra của nó vô cùng đáng yêu.
Cố Mộng Diệp có một cỗ xúc động không tên, dù không biết nên nói như thế nào nhưng hắn quả thật cảm thấy đứa nhỏ này đáng yêu vô cùng. “Bé tên gì vậy ạ?”.
Mộng Hắc Vi khựng lại, bà cũng chẳng biết nên đặt tên gì cho bé bởi mẹ đứa trẻ đã bỏ đi, cha nó thì vừa mới vào tù, Thẩm và Triệu gia cũng chẳng nhận cháu, bà cũng không biết nên đặt nó cái tên nào.
Cố Mộng Diệp nhận ra sự ngượng ngùng của bà, cũng biết các bảo mẫu cũng chưa đặt tên cho bé, dù sao cũng là đứa nhỏ có gia đình nhưng chẳng ai chịu nhận nên bảo mẫu cũng ngại đặt tên cho nó, chỉ trông chờ Mộng Hắc Vi đặt tên cho nó.
Mộng Hắc Vi bảo. “Không bằng con đặt tên cho nó đi”.
Cố Mộng Diệp nhận được trọng trách cao cả này cũng ngạc nhiên không thôi, hắn muốn từ chối nhưng lại thấy ánh mắt đầy mong chờ của ba người phụ nữ kia thì khựng lại, suy nghĩ hồi lâu rồi bảo. “Nếu đứa nhỏ đã không có họ thì lấy họ của cháu cũng được, tên riêng là Vô Ưu còn tên tự gọi là Cố Thụy Ân nhé?”.
Mọi người hài lòng gật đầu, bầu không khí nháy mắt hòa hợp hơn rất nhiều, Mộng Hắc Vi ở lại nói chuyện với hiệu trưởng còn hắn thì xin phép ra ngoài chơi với đám trẻ một lúc.