Tổng Tài Bao Nuôi Chim Hoàng Yến Gãy Cánh

Chương 47



Hai người đằng sau khóa trái cửa lại rồi cũng nhập cuộc vào theo, hai tên kia đi lại gần giường cười khàn rồi sờ nắn khuôn mặt đang bị chôn dưới ga giường của hắn. “Nhìn xem khuôn mặt này xinh đẹp biết bao, dù lần đầu chơi với đàn ông thì con hàng này cũng ngon quá rồi”.

Đám đàn ông còn lại nghe vậy cũng gật đầu tán thành, bọn gã là nhân viên quèn của một công ty, hôm nay vừa mới bị xa thải nên muốn đến nơi nào đó giải tỏa, nào ngờ đâu còn tưởng phải trả tiền giá cao ở cái nơi kỷ viện này, nào ngờ năm người bọn gã chỉ mất vài trăm để có được người, còn bị dụ cho làm với đàn ông, nhưng quả thật mặt hàng này cũng rẻ quá rồi.

Cố Mộng Diệp cắn răng tức giận, bị đám người này giữ lại tay chân hai bên còn bị sờ đến tởm thế này khiến hắn chỉ muốn gi*t người ngay lập tức!

Từ nãy đến giờ hắn đã cảm thấy cơ thể không ổn rồi, nếu bản thân đã bị đưa vào đây thì hẳn trong lúc hắn bất tỉnh đã bị cưỡng ép cho dùng thuốc kích dục, mà thuốc hiện tại đã bắt đầu có tác dụng rồi.

Cố Mộng Diệp cố gắng hít thở sâu giữ cho lý trí bình tĩnh lại, trong đầu thầm nghĩ ra kế hoạch.

“Tao không muốn đeo bao, nhưng nghe bảo chơi đàn ông mà không kĩ thì sẽ mang mầm bệnh đấy, dù sao phần bị đâm cũng là nơi rất bẩn”. Gã bụng bia mặt đỏ chót nói.

Tên trẻ nhất trong nhóm nhưng có thân hình gầy gò như người bị nghiện, gã gật đầu lên tiếng. “Ông nói đúng, đưa cậu ta vào rửa cho sạch một chút đã”.

Một gã còn lại nghĩ đến cảnh phải thọt tay vào cái lỗ bẩn kia liền cau mày, từ chối. “Tụi bây làm đi, tao thấy hơi tởm”. Câu nói kia vừa xong liền khiến đám đàn ông này rơi vào trầm tư, quả thật bọn gã cũng chẳng thích cái việc ghê tởm này chút nào, dù nam kỹ này đẹp thật đấy nhưng dù sao trước khi ăn mà còn bị phiền như vậy cũng có chút khó chịu.

Cố Mộng Diệp nằm trên giường, áo đã bị đám người kia cởi ra quăng dưới đất, thân hình lõa thể dưới ánh đèn có chút trắng đến phát sáng, hắn nằm trên giường thầm cười khinh bỉ nghĩ: “Miệng thì chê bẩn nhưng bàn tay của mấy thằng chó các ông chẳng phải còn đang sờ người ông đây đến nghiện rồi sao?”.

Nằm trên giường Cố Mộng Diệp khẽ nở một nụ cười yêu nghiệt, giọng nói đầy quyến rũ bảo. “Nếu các ông đã ngại như vậy chi bằng tôi vào rửa cho sạch được không?”.

Đám đàn ông bên kia còn đang phân vân nghe vậy liền gật đầu đồng ý ngay, ban nãy còn tưởng tên này phản kháng ai mà có ngờ lại chỉ là giả vờ, hóa ra là thích bị ch*ch tập thể như vậy.

Cố Mộng Diệp được thả ra, thì bình tĩnh đứng lên đi vào trong nhà vệ sinh dưới ánh nhìn đầy thèm muốn của đám người đằng sau, khóe môi hắn khẽ giương lên.

Bước vào phòng tắm Cố Mộng Diệp đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, bên trong căn phòng tắm nhìn vô cùng xa hoa nhưng có chút chật nhìn chung thì giống như phòng vệ sinh của khách sạn, vòi sen cách cái gương có đôi chút xa mà ở trong căn phòng này chẳng có thứ gì là cứng để đập ra, đôi mắt màu nâu nhạt nhiễm chút dục vọng thấy được cây chà bồn cầu và vòi sen có dây, hắn đi lại cây chà bồn cầu cầm lên xem độ nặng của nó, sau đó lại đi đến cái vòi sen cầm lấy cái dây của nó dựt mạnh ra để lấy vũ khí.

Vòi sen bị đứt ra liền văng tung tóe nước, tạo thành một cái vòi rồng nhỏ, tiếng động bên trong khiến đám người như hổ đói bên ngoài căng thẳng vội nói vào trong. “Bên trong vẫn ổn chứ?”.

Cố Mộng Diệp lấy được thứ mình muốn liền đi đến cái gương trước mặt, nói vọng ra. “Vẫn ổn lắm ạ, xong ngay thôi~”.

Cùng với tiếng nói vừa dứt là tiếng ‘choang’ của bể đồ vật thủy tinh bên trong, đám người kia vội vã đứng lên chạy đến cửa nhà vệ sinh đập cửa. “Có chuyện gì vậy, thằng kia mày làm gì bên trong”.

Cố Mộng Diệp cầm lên miếng thủy tinh lớn nhất, nắm chặt mảnh thủy tinh bén nhọn trong tay mượn cơn đau bị thủy tinh đâm vào tay giữ lại tia lý trí cuối cùng, hắn đứng dậy cầm vòi sen bằng tay phải tay trái thì nắm chặt lấy mảnh thủy tinh bén nhọn.

Mấy gã bên ngoài không dám đi vào nhưng cũng chẳng thể để im liền muốn tông cửa mà vào, nhưng còn chưa kịp lấy đà tông vào thì cánh cửa đã được mở, mà người bên trong cũng đi ra ngoài đứng đối diện với đám gã.

Đôi mắt đầy dục vọng, nhưng bàn tay phía dưới lại bị nhiễm đỏ cả một bàn tay, máu tươi còn đang nhỏ tí tách xuống sàn nhà, bọn người bên ngoài bị cảnh tượng này làm cho chấn động, phải biết rằng dù sao đây cũng là lần đầu bọn gã nhìn thấy một kẻ điên chỉ vì muốn trốn thoát mà lại làm như vậy, hằng ngày chỉ là một nhân viên quèn ăn lương chơi bời, nên có chút không phòng bị mà đứng ngơ ngác nhìn cảnh này.

Cố Mộng Diệp lợi dụng lúc bọn khốn này không phòng bị liền lao đến túm lấy lão lùn nhất trong nhóm, bàn tay trái cầm mảnh thủy tinh trong tay đưa lên cần cổ của gã, mãi đến lúc này đám gã mới bị sự việc xảy ra lúc này làm cho giật mình trở lại, nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh vì thế mà lúc lấy lại ý thức thì đã muộn.

Cố Mộng Diệp cười gằn nhìn đám người kia đang muốn lao lên, vội quát lên nhưng giọng nói đã chẳng còn vẻ uy hiếp. “Dám lại gần tôi liền giết người! Mấy người hẳn không biết, nhưng tôi đã đi tù một lần rồi nên tôi cũng chẳng ngại bị bắt thêm lần nữa đâu”.

Nghe câu này bốn người đằng trước liền khựng lại, có chút kinh sợ vội nghĩ: “Mẹ kiếp bọn họ đã bỏ tiền ra mua loại kỹ nam gì thế này?”.

Mà gã lùn trong tay Cố Mộng Diệp thì đã bị mảnh thủy tinh đâm vào cần cổ đến hoảng loạn, gã hét toáng lên. “Cứu tao với, cứu tao, thằng này nó điên thật!”.

Bốn người kia lại chẳng dám đi lên chỉ sợ tên kia điên lên liền đâm chết bọn gã, một người trong đó vội nói. “Cậu bình tĩnh…bọn tôi…cậu muốn gì mới thả người ra?”.

Cố Mộng Diệp hất cằm về phía cánh cửa ý rõ vô cùng. “Mở cửa”.

Gã lùn trong tay Cố Mộng Diệp nghe vậy vội vã hét lên. “Còn không mau mở cửa cho nó! Tụi bây muốn ở chung phòng với tên có tiền án giết người à!?”.

Vì thế gã râu nón vội vã mở cửa ra, Cố Mộng Diệp thấy cửa đã mở cũng chẳng vội mà đi, nói. “Đưa chìa khóa đây”.

Gã đàn ông râu nón vô cùng ngoan ngoãn mà giao ra cho hắn, sau khi hắn có được thứ mình muốn liền kéo tên lùn đi theo mình ra cửa, mà tên lùn kia đã bị dọa cho tè ra quần khóc om xòm, nhưng hắn có khóc đến đâu thì những căn phòng bên cạnh vẫn không có ai mở cửa vì phòng cách âm quá tốt.

Thấy bản thân đã ra được khỏi cửa, Cố Mộng Diệp cởi áo sơ mi của tên lùn này ra rồi đá tên lùn về phía đám người kia khiến cho năm người bọn họ mất thăng bằng mà té ngửa ra đất, cầm nắm cửa hắn liền đóng lại rồi khóa cửa ngoài lại.

Trên đường đi xuống lầu Cố Mộng Diệp có đụng độ vài tên đứng ở dưới, nhưng may mắn cái vòi sen cầm trên tay cũng có chỗ dụng võ, vì thế hắn rất nhanh né tránh được đám người to lớn kia thoát ra ngoài.

Chạy ra được đường lớn Cố Mộng Diệp vội vã bắt một chiếc taxi, nói địa chỉ cho bác tài rồi nhanh chóng rời đi, bỏ lại đám người to con ở đằng sau.

Ngồi trên xe taxi Cố Mộng Diệp đã dùng cả hai tay nắm chặt lấy mảnh thủy tinh, chỉ hận không thể khiến bản thân bình tĩnh hơn nữa, thầm tự nhủ bản thân một chút nữa là về nhà Thẩm Nhạc Thần rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.