Tổng Tài Bao Nuôi Chim Hoàng Yến Gãy Cánh

Chương 62: Đi một mình đủ rồi



Thẩm Tệ Phẩm hoang mang, đầu một mảnh trốnh rỗng với lượng tin tức khủng này, lại bị Cố Mộng Diệp bổ thêm một câu. “Tôi chắc chắn với anh, rằng sẽ khiến Thẩm Nhạc Thần sẽ ngồi lên chiếc xe hơi đó, chỉ là tôi sợ anh ta sẽ có cách thoát khỏi cái xe đó, vậy chẳng bằng anh ngồi sau xe giám sát anh ta? Tôi cũng đã phát hiện ra anh đụng vào xe của Thẩm Nhạc Thần”.

Thẩm Tệ Phẩm nghi hoặc nhìn khuôn mặt đỏ vì rượu của hắn. “Tại sao không phải là cậu?”. Gã không tin tên này tới phút cuối lại quay xe như vậy, dù sao gã vẫn không dám đặt cược quá lớn vào tên này.

“Vì hôm đó tôi sẽ lấy lý do đi chơi với bạn để lấy chứng cứ chứng minh tôi không liên quan đến công việc này”. Cố Mộng Diệp giả vờ ngây thơ rằng bản thân chẳng biết gì về chuyện bản thân mình đã bị camera ghi lại. “Nếu tôi đi theo anh ta chẳng phải cảnh sát sẽ nghi ngờ tôi sao?”.

“Anh chỉ cần lấy lý do đi theo sau anh ta là được, ngày đó y có cuộc họp với khách hàng ở ngoại thành, anh cứ việc nói hai người đang trên đường đi đến chỗ khách hàng, nhưng chẳng may phanh xe của anh ta bị hỏng xảy ra tai nạn, mà trên con đường cao tốc đó có một trạm dừng có khá nhiều người ở đó, chỉ cần một cú va chạm chẳng phải y sẽ chẳng mở mắt nổi nữa sao, vậy chẳng có ai có thể tố được chúng ta mà dù y có tỉnh dậy cũng chẳng tìm ra được chứng cứ nào”. Cố Mộng Diệp thản nhiên lên kế hoạch cho gã, cũng tự vạch sẵn con đường cho mình và gã dưới Hoàng Tuyền.

Thẩm Tệ Phẩm suy nghĩ vài phút, cảm thấy như vậy càng đúng y gã, dù sao tên này cũng chẳng biết mình đang bị đội nồi, chỉ cần Thẩm Nhạc Thần xảy ra chuyện thì người bị nghi ngờ đầu tiên là hắn, vì chứng cứ đã bị Thẩm Nhạc Thần ghi lại, hẳn là đã gửi cho cảnh sát rồi. “Ý tưởng hợp đấy, cứ quyết vậy đi”. Dù không tin lắm về tên này, nhưng nhìn hiện trạng bây giờ của hắn cũng đủ biết hắn đang say, mà người đang say thì lời nói thật lòng đạt đến chín mươi phần trăm, hẳn là cũng nên tin cái sự chán ghét Thẩm Nhạc Thần mà hắn nói ngoài miệng, với gã cũng chẳng thiệt.

Cố Mộng Diệp thấy con mồi đã cắn câu vì thế mà nở một nụ cười thân thiện hợp tác với gã.

Sáng ngày xuất phát, Cố Mộng Diệp ngồi vào chiếc xe của Thẩm Nhạc Thần, vẻ mặt đều là hưng phấn vì lần đầu được ngồi lên chiếc xe sang trọng như vậy, cả mặt đều toàn là nụ cười, hắn cười cười nhìn Thẩm Nhạc Thần đang đứng bên ngoài cửa xe, y đang chăm chú nhìn hắn.

Thẩm Nhạc Thần lạnh giọng hỏi. “Tài liệu đã lấy đủ chưa?”.

Cố Mộng Diệp lấy tập hồ sơ kế bên ghế lái phụ đưa cho y xem, khai báo. “Đã lấy đủ!”.

Y lại chỉ vào bản đồ trên xe nói. “Biết nhìn bản đồ chưa?”.

Cố Mộng Diệp lại gật đầu bảo. “Biết, chẳng phải quẹo vài ba chỗ rồi ra thẳng đường cao tốc đi vài mấy km nữa là đến nơi à?”. Về mảng đi đường hắn là giỏi nhất đó.

Thẩm Nhạc Thần cảm thấy người này phải chăng là đang tự nhiên quá rồi không, dù sao hắn cũng là đang ngồi trên chiếc xe mất phanh do chính tay mình kiểm tra đó, vì sao lại có tư thái bình thản như vậy?

Nhưng y nhớ lại những gì mình đã làm nên cảm thấy hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, nên cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.

Ngay khi xe chuẩn bị xuất phát, y có một dự cảm rất lạ vì thế mà Thẩm Nhạc Thần đứng bên cạnh cửa xe otô nhìn Cố Mộng Diệp trong xe, hỏi lần cuối. “Cậu có gì muốn nói trước khi đi không?”.

Cố Mộng Diệp nghiêng đầu, nghĩ một lúc cũng không hiểu y bị làm sao mà cứ hỏi câu này tận ba lần, lúc buổi sáng, rồi lúc cả hai cùng chuẩn bị đồ, rồi giờ là lúc gần xuất phát, nhưng hắn vẫn là ‘không biết chuyện gì cả’ vì thế cũng là ba lần lắc đầu, mỉm cười nói hai chữ mà ngày hôm nay hắn đã nói tới ba lần. “Không có, vậy anh có gì muốn nói với tôi trước khi tôi đi không?”.

Thẩm Nhạc Thần mím môi không nói gì nữa chỉ bảo hắn đi sớm một chút không đối tác đợi lâu.

Cố Mộng Diệp mỉm cười chăm chú nhìn Thẩm Nhạc Thần lần cuối, chào tạm biệt. “Tôi sẽ nhớ anh lắm, tạm biệt Thẩm Nhạc Thần”. Đôi mắt của hắn in ấn khuôn mặt của y thật rõ thật rõ muốn khắc sâu người này vào lòng đến lúc rời đi.

Thẩm Nhạc Thần cau mày, gật đầu. “Tôi sẽ đến đó sớm thôi, cũng chẳng phải cách nhau một tuần chỉ là tầm mấy tiếng mà thôi”.

Cố Mộng Diệp lắc đầu, cười cười. “Đừng, đi một mình đủ rồi, anh cứ thong thả mà đi”.

Nói rồi chiếc xe khởi động rồi rời đi, để lại bóng dáng Thẩm Nhạc Thần đứng phía xa nhìn theo đến tận khi không còn thấy được nó nữa mới dời tầm mắt, y ấn vào danh bạ gọi. “Gửi đoạn clip và những chứng cứ cho cảnh sát đi, tôi muốn Thẩm Tệ Phẩm không còn đường chối cãi”.

Bên cảnh sát làm việc rất nhanh, khi bọn họ xem đoan video có người đàn ông lạ chạm vào xe của Thẩm Nhạc Thần, lại tìm ra được những chứng cứ làm ăn và trái đạo đức của Thẩm Tệ Phầm liền bắt đầu cho người đi bắt tội phạm, nhưng khi tìm thấy tên thợ xe kia cái đợi bọn họ chỉ là một cái xác đầy máu tươi trong nhà.

Bên Thẩm Nhạc Thần thì cầm một đoạn ghi hình còn lại trong tay nhìn một lúc rồi bẻ gãy nó ra thành mấy mảnh vứt vào sọt rác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.