“Em không ngoan gì cả, em không được chạy lung tung như thế. Em còn không cho người ta tiêm thuốc, không phải trước kia nghe lời lắm sao, chẹp chẹp…”
Trong không khí ẩm ướt vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông, mang theo vài phần lạnh lùng, khiến người ta rét run cả người.
Tần Nguyệt run rẩy, cánh tay bị tiêm thuốc tê cứng, khiến cô không động đậy được.
Nhưng nghe người đàn ông nói, cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn bóng người lờ mờ trước mắt theo bản năng, sau đó vùng vẫy, nói bằng giọng khản đặc:
“Tư Kính Đường, cha tôi đâu? Nếu ông ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho anh!”
Ánh mắt người đàn ông trước mặt chợt trở nên thâm trầm, bên khóe miệng hiện ra nụ cười chế giễu.
Hắn cúi người xuống, giữ lấy cái cằm gầy mảnh của cô, lạnh lùng nói:
“Cô đợi đi, nhưng cô cảm thấy mình có cơ hội rời khỏi nơi này không?”
“Nếu không ra được, tôi sẽ đồng quy vu tận với tên súc sinh như anh!”
Tần Nguyệt nghiến răng, trong ánh mắt hiện ra vẻ thù hận đậm sâu.
Người đàn ông sầm mặt lại, bỏ cằm cô ra, cười lạnh nói:
“Súc sinh? Vậy cô mở miệng ngậm miệng nói yêu súc sinh lại là thứ gì chứ?”
Tần Nguyệt run lên, gương mặt trắng bệch, cô mím môi nhìn chằm chằm anh ta, trong ánh mắt có sự hối hận và tuyệt vọng.
Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt của cô, tim chợt chùng xuống, châm chọc:
“Làm sao? Hối hận vì năm đó đã từ chối Văn Diễm, gả cho một tên súc sinh như tôi? Chỉ tiếc là cả đời này của cô đã định trước sẽ trở thành người phụ nữ của Tư Kính Đường tôi!”
Nói xong, hắn cắn mạnh một cái lên môi cô, sau đó đẩy cô ra, lạnh lùng đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, đeo kính tiến lên đón hắn, vẻ mặt rất nghiêm trọng:
“Tư tổng, việc thu mua cổ phiếu của Tần Thị xảy ra vấn đề.”
Tư Kính Đường nhíu mày, bước chân chợt dừng lại, lạnh giọng nói:
“Xảy ra chuyện gì?”
“Tập đoàn Thịnh Viễn không biết đã đưa ra điều kiện gì, những cổ đông lúc đầu định buông tay lại ào ào bán cổ phiếu cho Thịnh Viễn, cộng thêm cổ phần vốn nằm trong tay họ, hiện giờ Thịnh Viễn đã nắm được 32% cổ phần của Tần Thị, chỉ ít hơn 2% so với chúng ta.”
Sắc mặt Tư Kính Đường vốn đã đen xì, nay lại càng khó coi.
Người kia cân nhắc một chút rồi khẽ nói:
“Còn có chuyện này, chủ tịch Thịnh Viễn – Văn Diễm đang đi tìm mợ, à cô Tần trong phạm vi lớn, đã lập hồ sơ rồi.”