Năm năm trước, bà chủ nhà họ Thẩm qua đời, Thẩm Tuấn Trì, cũng chính là cha của Thẩm Tinh Nguyệt, mới nhận hai mẹ con cô quay về nhà họ Thẩm.
Nhà họ Thẩm ít nhiều cũng được coi là danh môn, nhân tình lên chức nói ra đương nhiên là không tốt, cho nên Thẩm Tuấn Trì vẫn không cho hai mẹ con cô danh phận, cũng vì vậy, cuộc sống của hai người ở nhà họ Thẩm không được tốt lắm.
Mà Thẩm Tinh Nguyệt, một tháng trước đã trông thấy bạn trai của mình đi cùng với chị gái cùng cha khác mẹ, cha cô không những không giúp cô, ngược lại còn bảo cô nhường cho chị gái, bởi vì cô ta không có mẹ.
Thẩm Tinh Nguyệt không chịu nổi đả kích, chạy ra ngoài, không may bị xe ô tô đâm phải, bị thương nặng.
Đây cũng là cơ hội để cho Tần Nguyệt nhập vào xác cô ấy.
Lúc tỉnh lại, Thẩm Tinh Nguyệt đã hôn mê nửa tháng trong bệnh viện.
Cô khẽ thở dài, cảm thấy Thẩm Tinh Nguyệt không đáng, cũng cảm thấy mình may mắn.
Thẩm Tinh Nguyệt là một cô gái hướng nội, có thói quen viết nhật ký, giúp Tần Nguyệt dễ dàng hiểu được tình hình, cho nên cô ấy thay đổi “linh hồn”, cũng không có ai phát hiện ra.
Cô chỉ lượn một vòng ở cõi âm, tỉnh lại đã là hai năm sau, Tần Thị không còn tồn tại nữa.
Năm đó Tần Thị là doanh nghiệp đứng đầu thành phố H, nay đã xem như mây khói.
Có điều cũng có chỗ tốt.
Tần Chấn Trung năm đó được phán vô tội, được thả ra.
Lúc cô thở phào nhẹ nhõm, lại phải nâng cao sự cảnh giác, Tư Kính Đường dễ dàng thả cha cô như vậy sao?
Nhớ đến trận hỏa hoạn đó, trong lòng cô hệt như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến mức không thở nổi, bất kể thế nào, cô vẫn muốn gặp lại cha mình một lần, mặc dù Tần Nguyệt đã chết…
Ngày mai là ngày giỗ năm thứ hai sau khi Tần Nguyệt chết đi, nếu như cha cô vẫn còn, chắc chắn sẽ đến xem cô.
Cô muốn đi thử vận may, cho dù không quen biết nhau, chỉ nhìn ông một cái cũng được.
Sau khi hạ quyết tâm, Tần Nguyệt vội vàng đứng dậy, mười phút sau cô đã thu dọn xong xuôi sạch sẽ.
Nhìn gương mặt xa lạ trong gương, Tần Nguyệt thẳng thắt lưng, thầm siết chặt tay.
Nhà họ Thẩm nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, là một biệt thự ba tầng, đương nhiên không thể so được với nhà họ Tần năm đó.
Có điều, Tần Nguyệt đã sớm không quan tâm đến những vật ngoài thân này, chết một lần mới biết được không có gì quan trọng bằng mạng sống.