Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 478: Trăng tròn mười lăm



“Tất cả cổ phần trong công ty đều được chuyển giao cho Trần Tử Huyên…” Trần Tử Huyên sửng sốt lúc cô nhìn thấy tên của chính mình.

Đầu óc cô lúc này như bị xoay vòng vòng khi nhìn đến những hợp đồng lớn này. Chúng được liệt kê thành bất động sản, cổ phiếu, cổ phần trong công ty.

Cô chưa bao giờ hiểu mấy vấn đề kinh tế thương mại gì đó, nhưng mấy văn kiện này đều do Đường Duật ký và đóng dấu cả.

“Điều này nghĩa là gì chứ?” Trần Tử Huyên lẩm bẩm một mình với một cảm xúc rối loạn đầy bất an.

Tiếng chuông của điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô hoàn hồn lại, cầm điện thoại lên, là một số máy lạ gọi đến: “Xin hỏi có phải là cô Trần Tử Huyên không?”

“Vâng.” Trần Tử Huyên do dự một chút rồi trả lời.

Một giọng nói xa lạ, bình tĩnh cất lên rất lịch sự: “Xin chào, tôi là luật sư trưởng của công ty luật ZX…”

“Anh Đường Duật đã giao cho tôi xử lý tất cả các vấn đề về chuyển nhượng tài sản đứng tên anh ấy, bao gồm cổ phần, cổ phiếu trong công ty, bất động sản do anh ấy đứng tên và 1.6 tỷ đô la Mỹ tiền mặt.”

“Bởi vì do số tài sản cầm chuyển giao này rất lớn nên tôi muốn có thể hỏi cô khi nào có thời gian, tôi sẽ trực tiếp đến và thảo luận với cô một chút về việc khi nào thì sang tên và ký xác nhận.”

Trần Tử Huyên không nói lời nào cả, đầu óc rối bời. Cô không nghe thêm bất cứ cái gì nữa, vẻ mặt cứng đờ, cúp điện thoại rồi ngay lập tức đứng dậy chạy ra ngoài cửa.

Vì sao Đường Duật đột nhiên lại chuyển giao hết mọi thứ cho cô? Có chuyện gì với cậu ta vậy? Trong đầu cô, một ý nghĩ đầy bất an đã dần lan rộng, cô không muốn đoán, cũng không thể đợi được nữa mà lập tức đến gặp Đường Duật để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.

Khi Trần Tử Huyên vừa chạy ra khỏi Đông Uyển, một người giúp việc vội vàng hét lên phía sau cô: “Cô chủ.”

“Cô chủ, cậu chủ Chi Vũ bảo cô đến phòng làm việc.”

Trần Tử Huyên còn không quay đầu lại: “Nói với anh ta là giờ tôi không rảnh!” Cô chạy đến nhà để xe, trực tiếp chọn một chiếc xe thể thao nhanh nhất.

“Cô chủ, cô phải ra ngoài bây giờ sao?” Người quản lý nhà để xe đưa chìa khóa cho cô một cách do dự.

“Hay để tôi bảo lái xe…” Còn chưa kịp dứt lời, vẻ mặt của Trần Tử Huyên đã sa sầm lại, giật vội lấy chìa khóa xe, một phút đồng hồ chậm trễ nữa cũng không muốn.

Cô ấn cửa xe, trực tiếp nhảy vào chiếc xe thể thao, khởi động rồi lập tức lùi xe quay đầu. Trong vòng nửa phút, chiếc xe thể thao Ferrari màu đen chói mắt đã lao nhanh như gió, biến mất khỏi tầm mắt.

Người quản lý nhà để xe sững sờ tại chỗ.

Lập tức không lâu sau đó, có một vài người vội vàng chạy đến, một người hầu gái lo lắng hét lên: “Cô chủ!” Người hầu gái chạy đến thở hồng hộc: “Cô chủ, cô ấy đang ở đâu rồi?” Xét về thể lực và tốc độ chạy trốn, những người hầu này thật sự không thể đuổi kịp Trần Tử Huyên.

“Lái xe đi rồi.” Quản lý nhà để xe nói sự thật, nhưng anh ta cũng thấy hình như sắp có chuyện không hay rồi. Anh ta cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên cả người trở nên căng thẳng, Nguyễn Chi Vũ đang đi về phía bên này.

“Cậu chủ Chi Vũ.” Anh ta vội vàng cung kính gọi một tiếng.

Biểu cảm của Nguyễn Chi Vũ có chút khó coi. Đầu tiên là anh nhìn thấy bóng chiếc xe thể thao Ferrari đang được phóng khỏi nhà để xe để lại dấu vết của lốp xe ở trên sàn, đủ để có thể thấy được Trần Tử Huyên đang lái xe với một tâm trạng khẩn trương như nào.

Những người đứng trong nhà xe không ai dám lên tiếng, Nguyễn Chi Vũ im lặng, anh quay người trở về Đông Uyển.

Người quản lý nhà để xe và người giúp việc đồng thời thở phào nhẹ nhõm: “May quá, tôi còn tưởng phải lập tức đuổi theo.” Nếu bây giờ mà đuổi theo, nhất định là sẽ cãi nhau, nếu Nguyễn Chi Vũ và Trần Tử Huyên mà cãi nhau thì chẳng ai khuyên được cả.

Người hầu gái do dự nói: “Có nên nói với ông cụ một tiếng không?”

Người quản lý nhà để xe châm điếu thuốc rồi dửng dưng nói: “Vợ chồng thi thoảng cãi nhau to nhỏ là chuyện bình thường. Vợ chồng tôi cũng cãi nhau suốt ngày mà, không sao đâu, đừng làm to chuyện lên làm gì cả.”

Nhìn lên trên, qua tấm kính lớn được đặt trên nóc nhà để xe, vừa lúc thấy được một vầng trăng tròn đã lên cao.

Ánh trăng mờ ảo. Đêm nay là đêm mười lăm.

“Cô có thấy trăng đêm nay, viền của nó, nhìn như là bị nhuộm đỏ không.” Quản lý nhà đế xe vẫn không ngừng nhìn vầng trăng trên đầu mình mà lẩm bẩm.

“Anh nói cái gì vậy không biết!” Người hầu gái lười để ý đến anh ta, vội vàng lại trở về Đông Uyển. Lúc này cô ta không có tâm trạng mà để ý đến trăng tròn.

Dưới ánh trăng.

Trần Tử Huyên phóng qua hai lần đèn đỏ, đạp mạnh chân ga, dường như chưa hề dừng lại dù chỉ nửa giây.

Cuối cùng mới dừng lại, cô để xe bên ngoài chung cư của Đường Duật, đóng sầm cửa lại, mặc kệ cho xe đỗ ven đường có bị ăn hóa đơn phạt hay không.

Vừa rồi như phóng hết tốc độ cực hạn của xe, gió đêm liên tục ập vào hai má cô, làm rối tung mái tóc dài của cô. Cả người Trần Tử Huyên đều hơi lạnh cả rồi, chỉ có nhịp tim vẫn đập nhanh không chịu bình tĩnh lại.

Cô hồi hộp đến nỗi tế bào toàn thân như cũng run lên theo. Đầu tiên cô tìm được chìa khóa dự phòng của Đường Duật trong hộc để đồ của căn hộ, sau đó chạy đến hướng thang máy. Cô ghét cái thang máy này, sao lại phải chờ lâu thế cơ chứ.

Đứng ở cửa tháng máy, cô cố gắng hít thở thật sâu, cố gắng kiên nhẫn…

“Không hiểu tự nhiên chuyển nhượng đống tài sản này cho tôi làm gì nữa!” Trần Tử Huyên tức giận mắng thành tiếng.

Vào trong thang máy, ấn mạnh số tầng muốn lên, nhìn chằm chằm vào số tầng đang nhảy trên màn hình, trong lòng cô tràn đầy lo lắng. Cô chẳng thể vui vẻ gì khi Đường Duật đưa cho cô toàn bộ tài sản của anh ta đâu. Đường Duật là đồ ngốc, anh ta lại muốn làm chuyện ngu ngốc gì nữa đây không biết.

“Không phải chỉ là bệnh thôi à, có bệnh thì đi chữa thôi. Lúc nhỏ tôi cũng đã như thế này, lớn lên rồi thì cũng như vậy thôi.”

Vừa đến nhà của Đường Duật, Trần Tử Huyên đã vội vàng chạy tới, tức giận đập cửa: “Tiểu Trụ Tử, cậu ra đây cho tôi!” Cô giận dữ mà hét lên, lấy chìa khóa căn hộ kia ra để mở cửa.

Khi cô xoay nắm cửa rồi bước vào trong. Bên trong tối đen như mực, cô đứng hình một lúc. Trần Tử Huyên tinh ý nhận ra sự bất thường trong căn phòng này.

Đầu tiên cô theo bản năng vươn tay bật đèn trong phòng, hai lần bật công tắc lên xuống nhưng đèn vẫn không sáng lên.

“Mất điện rồi sao?” Trần Tử Huyên lại suy nghĩ miên man: “Mấy chỗ gần đây đều sáng đèn cả mà, làm sao mà mất điện được.” Cô lập tức lấy điện thoại ra bật chế độ đèn pin, dưới ánh sáng yếu ớt, Trần Tử Huyên đi tiếp vào trong căn hộ: “Tiểu Trụ Tử.” cô hét lên một tiếng.

Cô chợt đứng khựng lại, đồ đạc trong nhà đều lộn xộn hết cả lên như vừa bị đập phá vậy. Sau đó cô lại nghe rõ được tiếng thở dốc trầm thấp vọng ra từ phòng ngủ, Nghe như ai đó đang phải chịu đựng đau đớn mà lại phải cố kìm lại, chỉ còn một tiếng gầm gừ trầm thấp.

Trần Tử Huyên không để ý được nhiều như vậy nữa, trái tim cô như đang nhảy lên. Từ trước đến nay cô vẫn luôn sợ bóng tối, cả khi đi ngủ cũng phải mở đèn ngủ. Cô nắm chặt lấy ánh sáng yếu ớt từ đèn pin của điện thoại di động, vội vàng chạy tới. Trong phòng ngủ cũng tối đen, dưới ánh sáng yếu ớt của đèn pin điện thoại, cảnh tượng trước mắt hiện ra. Khăn trải giường lộn xộn đã bị xé rách dưới đất, tủ quần áo bị phá nát, đồ đạc đặt ở đầu giường thì vỡ tan tành, phía sau cánh cửa gỗ của phòng ngủ là vết năm móng tay cào ghê người, có máu, năm vết máu.

Giống như đau đớn đến không chịu nổi, năm ngón tay ở mỗi bàn tay còn như siết lấy, muốn trút hết cơn đau bằng cách cào nát cánh cửa này.

Trần Tử Huyên bị dọa đến choáng váng, cả căn phòng là sự tàn phá, sự cố gắng trong tuyệt vọng: “Tiểu Trụ Tử…” Ánh sáng đèn pin trên điện thoại di động của cô chiếu qua giường, Đường Duật đang giãy giụa trong đống quần áo và ga trải giường lộn xộn, anh ta còn đang dùng cà vạt để siết cổ mình.

Trái tim Trần Tử Huyên như bị thắt lại, cô lập tức chạy tới: “Cậu làm gì vậy hả, buông ra đi. Cậu định chết đấy à!” Cô dùng sức kéo tay anh ta ra, thở gấp mà hét lên, hai mắt đỏ hoe.

“…Đau, đau quá.” Chỉ còn lại một chút lý trí, Đường Duật lẩm bẩm kêu cứu như một đứa trẻ.

Cuối cùng Trần Tử Huyên cũng kéo được cà vạt ra rồi ném nó đi xa: “Tiểu Trụ Tử, Tiểu Trụ Tử…” Trần Tử Huyên ôm lấy đầu của anh ta, sốt sắng gọi.

Khi cô chạm vào cơ thể anh ta thì cảm thấy lạnh băng như xác chết, khiến cho trái tim của Trần Tử Huyên run lên. Cả người của anh ta toàn là vết thương, trên trán và cả sau lưng toàn mồ hôi lạnh.

Ngón tay cô run rẩy đưa đến mũi anh ta, hình như không còn thở.

Trần Tử Huyên sợ hãi đến choáng váng một lúc lâu, như thể não của cô đã ngừng hoạt động theo rồi vậy.

Mãi cho đến khi cô từ từ cảm nhận được nhịp thở yếu ớt của Đường Duật, huyết mạch của anh vẫn còn đập, lúc ấy cô mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Trần Tử Huyên vẫn không ngừng nói với bản thân mình, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Cô đứng dậy đỡ Đường Duật nằm thẳng ra đất. Trước tiên cô phải bật nguồn điện trong nhà lên đã, công tắc chắc là do Đường Duật tự dập rồi.

Đừng sợ, không được sợ nữa.

Cô hít một hơi thật sâu: “Không sao, không sao cả đâu.” Cô lẩm bẩm an ủi rồi động viên, có lẽ là cho Đường Duật, cũng có thể cho chính cô.

Tìm được chốt mở công tắc nguồn điện rồi mở lên, trong phòng đột nhiên sáng đèn, ánh sáng trắng chói mắt khiến Trần Tử Huyên cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng giờ khi nhìn rõ hiện trường mới thấy lộn xộn như thế nào, khiến người ta sợ hãi.

Cửa nhà vẫn khóa trái, vậy không có người ngoài lẻn vào được, nên trong phòng… Là do Đường Duật tự mình gây ra.

Trần Tử Huyên lập tức chạy vào trong phòng ngủ, sau đó cô nghe thấy một giọng nói: “Không được để cho người khác biết.”

Đường Duật nằm trên sàn nhà dường như đã cạn kiệt toàn bộ sức lực, khàn giọng, yếu ớt nói từng chữ một.

Dưới ánh đèn, Trần Tử Huyên nhìn thấy anh ta lúc này bị thương khắp nơi, không thể chật vật hơn được nữa, năm ngón tay thon dài cũng thảm như vậy. Móng tay thì gãy, đầu ngón tay dính đây mạt cưa lẫn lộn với cả máu khiến cô thật sự sợ hãi muốn khóc.

“Tiểu Trụ Tử, cậu nhất định phải sống.” Cô nắm chặt lấy tay anh ta, thì thào cầu nguyện: “Sẽ không sao, chắc chắn là sẽ không sao.”

Trần Tử Huyên lau đi giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, liên tục xác nhận Đường Duật đang thở và động mạch còn đập.

Cô không biết phải làm gì cả, có nên gọi cấp cứu không? Trần Tử Huyên lặng lẽ ngồi bên cạnh anh ta, đặt tay lên động mạch chủ trên cổ của anh ta, cảm nhận được nhịp đập của mạch máu, trái tim cô mới thôi không nhảy nhót nữa.

Cuối cùng, Trần Tử Huyên đã không gọi xe cấp cứu mà thay vào đó là gọi cho Mạc Cao, bảo ông ta nhanh chóng đến căn hộ của Đường Duật.

“Bây giờ đi luôn ư?” Mạc Cao ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của Trần Tử Huyên, hỏi: “Nhưng chiều nay lúc tôi về, Đường Duật còn cố ý dặn là đêm nay không được đến.”

“Tôi, tôi muốn chú đến đây ngay!” Trần Tử Huyên vẫn ngang ngược tùy hứng như vậy, nhưng vì giọng nói còn run rẩy nên không có tính đe dọa nào cả.

Mạc Cao cau mày lại, cảm giác có gì đó không bình thường lắm, lập tức trả lời: “Ba mươi phút nữa tôi sẽ tới đó.”

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Trần Tử Huyên vẫn có chút không yên. Cô như bị rối loạn ám ảnh mà cứ không ngừng xác nhận nhịp thở của Đường Duật và cả số lần mạch đập của anh ta.

Trần Tử Huyên không dám kéo anh ta lên trên giường, đành phải để anh ta nằm thẳng trên sàn, cầm chăn gối xuống.

Ba mươi phút đợi Mạc Cao làm cô không khỏi nghĩ đến mấy chuyện kinh khủng. Vậy nên, để đánh lạc hướng sự chú ý của mình, cô dọn dẹp lại căn phòng bừa bộn này, cứ qua ba phút là cô lại quay lại để xác nhận mạch đập của Đường Duật.

Có người gõ cửa.

Trần Tử Huyên vội vàng chạy tới mở cửa, cô kinh ngạc.

Nguyễn Chi Vũ đứng ngoài cau mày nhìn khuôn mặt hoảng hốt và tái nhợt của cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.