Trần Tử Huyên vội vã chạy đến trước cửa chung cư của Đường Duật.
Trên tay cô có chìa khóa phụ của khu chung cư, nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong đêm qua, trong lòng có chút lo lắng, lúc mở cửa cũng phải nhe tay nhẹ chân, sợ làm phiền đến Đường Duật đang nghỉ ngơi.
Vừa mở cửa phòng ra là cô liền đi đến hướng phòng ngủ của Đường Duật, vừa đến đã nghe được tiếng oán trách của Mạc Cao: “Cháu không biết cô ta dã man như thế nào đâu, một lát nữa cô ta qua đây nhìn thấy cháu với bộ dạng sống dở chết dở như thế này, nhất định sẽ quát tháo lên như muốn róc hết xương của chú ra vậy… thật không hiểu nổi tại sao ông ngoại của cô ta từ nhỏ đã cho cô ta đi học nhu đạo, con gái con nứa suốt ngày cứ hung hăng như vậy.”
Trần Tử Huyên mặt không đổi sắc đi thẳng vào trong, nghe thấy Mạc Cao buộc tội mình là người hung dữ. Mạc Cao vừa xoay người, liền nhìn thấy cô, lập tức chột dạ, mặt đỏ cả lên.
Trần Tử Huyên vốn rất tức giận muốn chặn họng ông ta vài câu, nhưng rất nhanh đã chú ý thấy Mạc Cao chỉ tự mình nói nhảm, Đường Duật ngồi bên mép giường cúi đầu, hoàn toàn không nghe được những gì ông ta nói.
Mạc Cao kéo ống tay áo của cô, hạ giọng: “Sáng nay Đường Duật tỉnh lại, không nói gì cả, không hề để ý đến tôi.” Ông ta lo lắng nói.
Thật sự là không có cách nào, cũng chỉ có thể tiếp tục nhắc đến Trần Tử Huyên trước mặt Đường Duật, cuối cùng cũng được anh ta chú ý đến.
Nhưng cho dù có oán trách Trần Tử Huyên cả tiếng đồng hồ, Đường Duật cũng không có phản ứng gì. Trần Tử Huyên nhìn anh ta cúi đầu không nhúc nhích chút nào, trong lòng có chút lo lắng.
“Tiểu Trụ Tử.” Cô từ từ ngồi xuống bên cạnh Đường Duật, nhẹ nhàng gọi anh ta một tiếng.
Không giống như bình thường, Đường Duật không hề ngẩng đầu đáp lại cô, cũng không gọi cô là “Bảo Bảo”.
Sắc mặt phờ phạc của Đường Duật, hai má có hơi bầm, đôi mắt xanh biếc hõm sâu, dường như đang đắm chìm trong thế giới của mình, trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
“Cô ở lại đây, coi nó, tôi ra ngoài một chút.” Mạc Cao nhỏ tiếng chào Trần Tử Huyên, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Đồ đạc lộn xộn trong phòng khách chưa được dọn dẹp, tính của Đường Duật vốn dĩ không thích người ngoài vào nhà, Mạc Cao tối qua cũng đã bận cả đêm, lo lắng cho tình trạng thể chất của Đường Duật kiêm luôn chức người giúp việc bán thời gian, thật sự đã rất mệt.
Không cần biết nhà họ Nguyễn quan tâm cái gì, Trần Tử Huyên hôm nay đến đây là để ở bên cạnh chăm sóc cho Đường Duật, để cho Mạc Cao có thể nghỉ ngơi một chút.
Trần Tử Huyên biết rằng người chú họ này cũng đã vất vả rồi, haiz…Đường Duật thật sự không thích trò chuyện cùng người khác.
Trần Tử Huyên ngồi cách Đường Duật chỉ tầm mười phân, cô vẫn nhớ khi còn nhỏ có lần đột nhiên đến gần anh ta, một hành động nhỏ cũng có thể khiến cho anh ta giật mình, từ nhỏ anh ta đã là một người vô cùng nhạy cảm, bây giờ cô cũng chỉ có thể như vậy ở bên cạnh anh ta, cũng không có nói chuyện.
Hai người cứ im lặng như vậy, tự mình ngẩn ngơ.
Trần Tử Huyên tuy rằng bình thường có tính tình hấp tấp, nhưng đối với Đường Duật thì rất kiên nhẫn, suy cho cùng là đã được tôi luyện từ nhỏ đến giờ.
“Tiểu Trụ Tử, uống nước đi.”
Ngồi hóa đá hai tiếng đồng hồ, cả người Trần Tử Huyên đã cứng đờ, duỗi cánh tay ra, nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài, rót một cốc nước ấm bưng vào.
Phản ứng của Đường Duật vô cùng chậm, đầu tiên là nâng mắt nhìn cốc nước, đờ đẫn nhìn gần mười phút, sau đó mới đưa tay ra nhận, chậm rãi uống một ngụm nhỏ.
Trần Tử Huyên thở dài một hơi.
Nếu như là người khác, cô chắc chắn đã xù lông nhím lên, ép anh ta uống nước rồi.
Không biết có phải là do nhan sắc hay không mà dù cho thái độ của Đường Duật có như vậy thì người khác vẫn không có cách nào tức giận với anh ta.
“Tiểu Trụ Tử, thành thật sẽ được khoan hồng, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trần Tử Huyên bình tĩnh hỏi anh ta, nhịn được tới bây giờ mới mở miệng, đúng là đã đạt đến giới hạn của cô rồi.
“Quên rồi.” Đường Duật chậm rãi trả lời, chỉ nói ra một đáp án khiến cho cô tức điên lên.
Trần Tử Huyên tức không nói nên lời, suýt chút nữa là muốn dần cho anh ta một trận, cao giọng ép hỏi: “Cậu đập phá căn phòng trở nên hỗn loạn như vậy, còn tự lấy cà vạt thắt cổ của mình.”
Đường Duật bây giờ mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô với đôi mắt thâm trầm, giọng nói khàn khàn: “Không nhớ nữa.” Giọng điệu này, thực sự không giống như đang nói dối. Trần Tử Huyên hiểu rõ anh ta, Đường Duật vốn dĩ là người không thích nói dối.
Cô bất lực thở dài: “Câu thật sự không nhớ gì hết à?” Cô kéo lấy chiếc ghế ngồi xuống đối diện anh ta, cẩn thận xem xét vẻ mặt của anh ta, nói: “Cậu, tối qua cậu nói rằng cậu rất đau.”
Đường Duật lại cúi đầu xuống, ầm mắt chuyển xuống nhìn năm ngón tay mảnh khảnh, móng tay đều bị đứt chảy máu.
Vẻ mặt có chút sững sờ, miệng lẩm bẩm: “Quên rồi.”
Trần Tử Huyên nghe thấy anh ta lầm bầm “quên rồi”, trong lòng không khỏi lo lắng, lần đầu tiên anh ta bị bệnh hình như vừa trùng hợp với lúc gặp phải Nguyễn Chi Vũ, Lê Hướng Bắc phá cửa đi vào, lúc đó cô chắc chắn là hai người bọn họ phối hợp với nhau đánh Đường Duật, sau đó hỏi anh ta, Đường Duật cũng nói là không nhớ.
Vết thương trên người Đường Duật là do anh ta tự mình tạo ra. Anh ta tự lấy cơ thể mình đập mạnh vào vách tường và đồ đạc trong nhà, ngã xuống thì lấy móng tay cào vào cửa, không biết lúc đó anh ta phải chịu đựng nỗi đau như thế nào…
Đường Duật đêm qua thở rất khó khăn: “Tôi rất đau.”
Anh ta la lên vì vết thương có từ lúc nhỏ của mình, tối qua nghe thấy tiếng la đau đớn của Đường Duật, Trần Tử Huyên đã vô cùng hoảng hốt, đó là sự đau dày vò vô cùng đau đớn.
Hoàng hôn buông xuống, thời gian đang chầm chậm trôi qua.
Trần Tử Huyên từ trong phòng đi ra, Mạc Cao nhanh chóng đến thăm dò: “Sao rồi, nó đã nói cái gì rồi?”
“Không biết.” Trần Tử Huyên có chút tiu nghỉu.
Mạc Cao sốt ruột: “Sao có thể không biết, cô ở trong phòng cùng với nó cả nửa ngày trời, Đường Duật đã nói gì với cô chứ, nó rốt cuộc là mắc bệnh gì, tôi là chú họ của nó, tôi có quyền được biết.”
Trần Tử Huyên lắc đầu.
Đường Duật trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi với cô, sau khi nói được một câu “không nhớ”, cũng không thèm nói thêm gì nữa.
Cả một ngày trời, Đường Duật cứ im lặng ngồi như thế, một câu cũng không chịu nói.
Đúng sáu giờ chiều, tài xế nhà họ Nguyễn lái xe đến đón cô rất đúng giờ, là do chính ông cụ Nguyễn phân phó, thái độ có chút mạnh mẽ.
Trần Tử Huyên về tới nhà họ Nguyễn, chào hỏi người lớn rồi dùng cơm.
Cô luôn cảm thấy một cuộc sống tuân thủ theo những quy tắc này rất là nhàm chán, cô ba và cô luôn đối đầu với nhau như một quả bom nổ chậm, bây giờ cô nhìn người nhà họ Nguyễn vô cùng không vừa mắt, bởi vì bọn họ đề phòng cô như là đề phòng ăn trộm vậy.
Bệnh của Đường Duật rất là kì lạ, cô và Mạc Cao nghĩ mãi không ra, cộng thêm việc cô ba cứ gây hấn ép người, khiến cho cô càng lúc càng bức xúc.
“Cô phái thám tử tư theo dõi tôi 24 tiếng đồng hồ à.”
Trên bàn cơm tối, Trần Tử Huyên muốn nhịn cũng không nhịn nổi nữa, nhìn cô ba tức giận đập đũa xuống bàn, tức giận quát: “Đừng có từ sáng đến tối cứ gây sự với tôi, rất phiền tôi đấy.” Cô đột ngột đứng dậy, tức giận đẩy ghế bước ra khỏi bàn. Để lại sự kinh ngạc cho mọi người ở bàn ăn.
Cô ba thực sự không ngờ rằng cô có thể tức giận phát tiết như vậy, quên mất phải phản ứng lại, ngơ mất nửa phút, rồi quay qua nhìn ông cụ: “Nó, nó có cái thái độ gì vậy.”
“Thái độ này của nó là sao chứ, sao có thể, sao có thể hỗn láo với người lớn như vậy chứ.” Nói tới vế sau, vì mọi người trên bàn đều không ai nói gì, cô ba dường như cũng không còn dũng cảm để nói tiếp nữa.
Giang Hoa Nhân vốn dĩ muốn nhìn xem chuyện này náo loạn lên, nhưng nhìn vào sắc mặt của ông cụ Nguyễn, ông lão chỉ liếc nhìn bộ dạng tức giận của Trần Tử Huyên rời đi, giống như không có chuyện xảy ra.
Ông cụ Nguyễn vẫn như bình thường, cầm đũa lên tiếp tục dùng cơm, nhìn dáng vẻ vốn không định truy cứu đến cùng.
Khi dùng bữa tối, Nguyễn Chi Vũ ở bên ngoài không về, tuy rằng chuyện trên bàn ăn tối nay của Trần Tử Huyên không bị truy cứu, nhưng bác Phương vẫn cứ lo lắng, Nguyễn Chi Vũ đến tận 12h giờ đêm mới trở về, bà nhanh chóng đi đến phòng khách để báo cáo chuyện này.
Nguyễn Chi Vũ nghe vậy cũng cảm thấy hơi bất ngờ, dù cho Trần Tử Huyên ngày thường có ngỗ ngáo như thế nào, về đơn giản cô vẫn cố gắng giữ gìn sự lễ nghĩa, vậy mà lại đập bàn ăn, thách thức mọi người như vậy.