Trên đường trở về, Trần Tử Huyên vẫn luôn suy nghĩ về điều này, mỗi lần trở về nhà mẹ đẻ đều không tránh khỏi việc bị dì cô lải nhải mấy đạo lý làm dâu làm mẹ, nhưng lần này, dì không biết bị làm sao, luôn thiên vị nhắc đến Nguyễn Chi Vũ tốt như thế nào.
Trần Tử Huyên vẫn còn đang nghĩ, chẳng lẽ Nguyễn Chi Vũ đã đập tiền cho nhà cô sao, hay là Nguyễn Chi Vũ đã tẩy não mọi người rồi? Thái độ của dì cô đối với anh và nhà họ Nguyễn đã thay đổi 180 độ, nhưng có một điều không thay đổi, đó là vẫn rất lo lắng cô cháu gái của dì sau khi gả cho người ta vẫn không xứng chức, vẫn lặng lẽ nói với cô về việc hầu hạ đàn con.
“Nguyễn Chi Vũ.” Cô đột nhiên hét lên với anh.
“Nguyễn Chi Vũ, anh có bí mật gì muốn nói với em không?” Nguyễn Chi Vũ không biết vợ anh trên đường đi trong đầu nghĩ ngợi lung tung cái gì, quay đầu nhìn cô, lông mày anh cau lại, suy nghĩ đầu tiên là, có phải nội dung cuộc nói chuyện của anh và Trần Võ Quyền đã bị cô biết được rồi hay không.
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút khó chịu, cô giật giật ống tay áo anh: “Này, em hỏi thì anh nói gì đi chứ, anh lại muốn tránh câu hỏi của em có phải không?”
Nguyễn Chi Vũ bị cô nói như thế, anh muốn nói “không có”, nhưng nhìn đôi mắt sáng ngời của cô làm cho anh không thể nói ra được. Làm vợ chồng bấy lâu, Trần Tử Huyên đã có thể nhìn thấu được âm mưu của anh từ biểu tình nhỏ xíu trên mặt anh.
Bên trong chiếc xe Bugatti màu đen dài, hàng thứ hai là Lê Hướng Bắc và hai đứa nhỏ đang ngồi, hai đứa nhỏ sáng hôm nay dậy sớm, uống sữa xong, nằm trong xe chạy rất ổn định nên đã ngoan ngoãn ngủ say.
Bởi vì hai đứa nhỏ đã ngủ cho nên giọng nói của bọn họ trong xe cũng vô thức hạ xuống, Lê Hướng Bắc vốn dĩ là rất buồn chán, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn hai đứa con nuôi bên cạnh của anh ta.
Đột nhiên nghe thấy Trần Tử Huyên chất vấn Nguyễn Chi Vũ, anh ta nở nụ cười chế nhạo.
Trần Tử Huyên không biết là người phụ nữ chậm chạp như thế nào, sau khi sống chung với Nguyễn Chi Vũ, chỉ số thông minh quả thật tăng lên không ít, nếu là trước đây Nguyễn Chi Vũ trong tính ngoài tính, cô vẫn hồ đồ không biết.
“Nguyễn Chi Vũ, em hỏi anh, Đường Duật cho em nhiều tài sản như vậy, anh cảm thấy thế nào?”
Vợ chồng hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng của chiếc xe, rất thuận tiện cho họ bàn chuyện riêng.
Nguyễn Chi Vũ không ngờ cô lại hỏi thẳng như vậy, nhướng mày, không trả lời.
“Này, anh lại muốn giả chết có phải không?” Trần Tử Huyên dùng chân phải đá anh.
Lê Hướng Bắc ngồi ở hàng ghế trước mặt bọn họ, anh ta dường như còn không buồn liếc mắt nhìn thẳng về tình hình đường xá phía trước, cả tài xế đang ngồi đẳng trước cũng có sắc mặt nghiêm túc, mọi người dường như không thèm để ý đến hai người họ đang nói chuyện, nhưng trong lòng lại tò mò chết đi được.
Nghe cặp vợ chồng Trần Tử Huyên và Nguyễn Chi Vũ nói chuyện là một việc rất hiểm thấy, lại còn rất thú vị.
Cho đến bây giờ, chẳng được mấy người có thể hét lên như vậy với Nguyễn Chi Vũ cả.
Nguyễn Chi Vũ từ trước đến giờ không phải là người bị động, anh đi theo hướng ngược lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Trần Tử Huyên rồi hỏi ngược lại: “Có biết tại sao Đường Duật lại đột nhiên mang hết toàn bộ tài sản chuyển nhượng lại cho em không?”
Trần Tử Huyên bị anh hỏi như vậy, trong lòng cảm thấy hơi bối rối.
“Anh nghĩ cậu ấy tại sao lại muốn làm như vậy?” Bản thân cô cũng không quá chắc chắn.
Nguyễn Chi Vũ giả vờ trầm mặc, nhẹ nhàng nói một câu: “Ồ, xem ra em không biết.”
Nghe giọng điệu của anh, Trần Tử Huyên bình tĩnh không nổi nữa, ghé sát vào người anh, dùng hai tay kéo chặt cánh tay anh, rất lo lắng nói: “Anh có phải đã biết được gì hay không, mau nói cho em biết đi.”
“Này, nói nhanh đi, Đường Duật gần đây bị bệnh, bệnh của cậu ấy rất kỳ lạ, lần trước em đến nhà của cậu ấy, thấy cậu ấy đập phá hết tất cả đồ đạc trong nhà của mình, tấm cửa còn bị cậu ấy dùng ngón tay cái cào tróc khiến cho cả năm ngón tay đều chảy máu, ý thức cậu ấy mơ hồ mà ngã xuống giường, trên người đều là vết thương, còn không ngừng kêu đau.”
“Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, em hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, Đường Duật lại nói cậu ấy không nhớ, không biết.” Trần Tử Huyên nói rất nhanh, nói hết những gì cô biết, Nguyễn Chi Vũ đang lắng nghe những gì cô nói, trong mắt anh có chút kinh ngạc và trầm ngâm, thực ra những gì Nguyễn Chi Vũ anh biết cũng không nhiều bằng cô.
Muốn điều tra những chuyện này của Đường Duật, thực ra rất khó, ngoài Trần Tử Huyên có thể biết nhiều hơn một chút ra thì dù anh có cử đi bao nhiêu người cũng khó nghe ngóng được.
Giọng Trần Tử Huyên rất mất mác: “Anh nói xem, có phải là bởi vì cậu ấy cảm thấy thân thể mình không ổn nữa, cho nên mới đem hết tài sản chuyển nhượng cho em, bệnh của cậu ấy có phải là không trị được phải không?”
Lê Hướng Bắc ngồi ở hàng ghế trước nghe được những tin tức này, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, anh ta chưa từng biết Đường Duật lại xảy ra việc này.
Anh ta liền nhớ lại có một lần, anh ta, Nguyễn Chi Vũ và Bùi Hạo Nhiên đột nhập vào chung cư của Đường Duật, họ cũng tình cờ nhìn thấy trong nhà Đường Duật bị đập phá, khắp nơi lộn xộn, hơn nữa người anh ta cũng có nhiều vết thương, rất yếu ớt, giống như có thể ra đi bất cứ lúc nào, nhưng thật thần kỳ, sau nửa ngày bác sĩ chẩn đoán rằng các chỉ số của Đường Duật đã hồi phục trở lại bình thường. Trước đây Trần Tử Huyên đã vì chuyện này mà hiểu lầm mấy người bọn họ hợp lại cùng nhau đánh Đường Duật.
Đường Duật tự làm bản thân bị thương khắp người, anh ta rốt cuộc bị sao vậy? Nguyễn Chi Vũ suy nghĩ lại những lời mà Trần Tử Huyên nói, anh trầm mặc một lúc, đảo mắt nhìn thấy vẻ mặt thực sự lo lắng cho Đường Duật của Trần Tử Huyên, tâm trạng của anh có chút phức tạp, xoa xoa nhẹ đầu cô.
“Bệnh của Đường Duật sẽ có chuyên gia chữa trị cho cậu ta, em cũng đâu phải bác sĩ.” Nguyễn Chi Vũ không giỏi an ủi người khác, bổ sung thêm một câu: “Anh sẽ cố gắng giúp cậu ta.” Anh đột nhiên văng ra một câu: “Đường Duật đem tài sản lớn như vậy chuyển nhượng cho em, anh cảm thấy rất khó chịu.” Nguyễn Chi Vũ luôn thẳng thắn như thế.
Người đàn ông nào muốn nhìn thấy vợ mình được người đàn ông khác nuôi dưỡng chứ.
Trần Tử Huyên nghe anh nói “rất khó chịu” một cách trực tiếp như vậy, cô rất ngạc nhiên.
Trước đây khi ông nội Nguyễn, cô ba, còn có cả nhà họ Trần hỏi anh, Nguyễn Chi Vũ đều giữ vẻ mặt lạnh lùng trầm mặc, bây giờ nghe những lời thẳng thắng như vậy, Trần Tử Huyên thật sự muốn bật cười.
Lê Hướng Bắc ngồi ở hàng ghế đầu trực tiếp cười lên: “Chi Vũ, cậu cứ xem nó như của hồi môn Đường Duật cho cô ấy đi.”
Trần Tử Huyên nhìn anh thẳng thắn như vậy, cô cũng nói ra chuyện này: “Nguyễn Chi Vũ, em cảm thấy Chi Nghiên rất kỳ lạ.”
Nguyễn Chi Vũ quay đầu lại nhìn cô, có chút kỳ lạ, sao đột nhiên lại nhắc đến Nguyễn Chi Nghiên.
“Chi Nghiên làm sao?” Theo Nguyễn Chi Vũ, Nguyễn Chi Nghiên luôn không có cảm giác tồn tại, cô ta đến nhà họ Nguyễn nhiều năm như vậy vẫn luôn an phận.
Lê Hướng Bắc không kìm được, quay đầu lại nhìn cô: “Một người dễ sống chung như Chi Nghiên mà cô lại cảm thấy cô ấy khiến cô không thoải mái sao?”
“Nếu cô thực sự muốn khiếu nại thì phải nên là cô ba chứ, cô ba thực sự rất thích gây chuyện.”
Trần Tử Huyên lại cau mày nói: “Cô ba nói nhiều, chỉ là thích gây chuyện cho tôi, bà ấy cũng không xấu lắm… Tôi không nói Nguyễn Chi Nghiên không tốt chỗ nào, rất kỳ lạ, bởi vì Nguyễn Chi Nghiên lúc thì tốt, lúc lại không tốt.” Cô cũng không thể nói rõ là có chuyện gì.
Cứ như là có hai Nguyễn Chi Nghiên vậy, một người rất nhút nhát yếu đuối, một người lại cực kỳ tàn nhẫn hung ác.
Lê Hướng Bắc sững sờ: “Cô không cảm thấy cô ba không tốt với cô sao?” Không ngờ chị gái này lại khoan dung độ lượng như vậy: “Tôi vẫn cho rằng cô cả ngày ở nhà họ Nguyễn đề phòng cô ba cơ, bà cô này không dễ hầu hạ đâu.”
Trần Tử Huyên nói rất thẳng thắng: “Tôi có đề phòng, nhưng cũng đề phòng Nguyễn Chi Nghiên.”
Nguyễn Chi Vũ dường như nhận ra tính nghiêm trọng của việc này, anh trầm giọng nói: “Chi Nghiên đã làm gì em?”
Lê Hướng Bắc cũng trở nên cảnh giác một chút.
Theo tính khí của Trần Tử Huyên, cô sẽ không chọn ghét một người, ngay cả cô ba luôn nhắm vào cô, cô cũng không quan tâm đến, vậy tại sao cô lại không có thiện cảm với Chi Nghiên?
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút khó xử, thật ra bản thân cô cũng không nói ra được, vài lần cô cảm thấy Nguyễn Chi Nghiên tấn công mình, nhưng lại không có bằng chứng xác thực.
Hơn nữa theo lẽ thường, Nguyễn Chi Nghiên cũng không có động cơ gì để làm tổn thương cô.
Trần Tử Huyên không nói với bọn họ quá nhiều, mơ hồ nói một câu: “Ở nhà không phải lắp nhiều camera sao, cho dù là cáo già ngàn năm thì sẽ có ngày để lộ bộ mặt thật thôi.”
Trần Tử Huyên thật lòng không muốn làm tổn thương Nguyễn Chi Nghiên, Nguyễn Chi Nghiên cũng hơi giống Đường Duật, khi còn nhỏ là người sống nội tâm, tự kỷ, nhưng cô ta sẽ không ngồi chờ chết.
“Được rồi, đến lượt anh nói đi.” Trong lòng Trần Tử Huyên như phải che giấu một việc cực lớn, giờ cuối cùng cũng nói ra được rồi, cô nhẹ nhõm thở phào một hơi, sau đó thoải mái vỗ vỗ vai Nguyễn Chi Vũ thúc giục.
Nguyễn Chi Vũ ngơ ngác nhìn cô.
Kết hôn lâu như vậy rồi mà anh vẫn không hiểu được suy nghĩ của vợ mình.
“Em đã mang chuyện bí mật giấu trong lòng mình nói cho anh biết rồi, bây giờ đến lượt anh nói đấy, nói nhanh đi!” Trần Tử Huyên vẫn coi đó là chuyện đương nhiên, giọng điệu có chút hống hách.
Nguyễn Chi Vũ nhìn cô, im lặng, anh đột nhiên cúi đầu xuống cười.
Đôi mắt Nguyễn Chi Vũ quá sâu, ánh mắt nóng bỏng trực tiếp nhìn vào cô, Trần Tử Huyên có chút xấu hổ: “Nhìn cái gì, em bảo anh nói đi, này, đừng cười, anh đang cười cái gì vậy?” Mỗi khi ngại ngùng xấu hổ, cô lại cao giọng lên, đặc biệt hung hăng: “Đừng nhìn em chằm chằm như thế, kỳ lắm.” Cô khó chịu đẩy anh ra.
Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy cô như vậy, tâm trạng không khỏi vui vẻ, nói đùa một câu: “Trước đây anh luôn nhìn chằm chằm em lâu như vậy, nhưng em lại không ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.”
“Khi nào?” Ánh mắt anh như thiêu đốt, Trần Tử Huyên cảm giác ánh mắt ấy như dã thú nhìn miếng mồi béo bở, tại sao trước đây cô lại không nhận ra chứ.
Nguyễn Chi Vũ tùy ý nói một câu: “Em ở dưới bục giảng, anh ở trên bục giảng.”
“Ý anh là, trước đây khi anh đến trường em làm trợ giảng hả?” Trần Tử Huyên rất ngạc nhiên, anh rất ít khi nhắc đến chuyện này, đôi khi buổi tối đi ngủ cô cố gắng hỏi anh, anh cũng không trả lời, giống như việc này rất mất mặt vậy.
“Nói nhanh đi, Nguyễn Chi Vũ, cậu hồi đó rất nổi tiếng ở trường đấy.”
Hai vợ chồng đang nói về chuyện quá khứ, Lê Hướng Bắc cũng muốn hóng hớt về quá khứ làm trợ giảng của anh, tuy là vì để tán gái, chạy đến trường người ta làm thầy giáo, gần quan được ban lộc, tuy Nguyễn Chi Vũ không có lịch sử tình cảm gì, nhưng anh tuyệt đối là người thuộc phái hành động.
Bầu không khí trong xe rất hài hòa, Trần Tử Huyên vươn tay vỗ sau đầu Lê Hướng Bắc: “Ai bảo anh dạy đứa nhỏ thè lưỡi ra hả?”
Đứa trẻ sinh ra đều có sự hiếu kỳ, đứa nhỏ mở mắt, tỉnh dậy nhìn xung quanh, nhìn bọn họ, không biết từ lúc nào học được dáng vẻ thè lưỡi ra, giống như chơi đùa vậy, khuôn mặt trắng nõn cười ngượng ngùng.
“Tôi không phải cố ý, đừng nói với ông nội Chi Vũ nha.” Lê Hướng Bắc lập tức cầu xin thương xót, ông nội Nguyễn sẽ băm anh ta mất.
Trần Tử Huyên và Lê Hướng Bắc đang ồn ào, đứa bé giống như đang chơi đùa với họ, kêu u u oa oa, vẫy vẫy bàn tay mập mạp, trông vô cùng dễ thương.
Xe chạy êm ru suốt quãng đường, hôm nay ánh nắng bên ngoài cửa sổ xe bị mây che khuất, cảnh vật xung quanh đường cao tốc có vẻ hơi âm u, xem ra trời sắp mưa rồi.
Nguyễn Chi Vũ thu lại nụ cười trước đó của mình, anh trầm lặng nhìn ra cửa sổ xe, suy nghĩ về một số điều.
“Hòn đảo của gia tộc Strozzi…”