Kỳ Minh đối diện với câu hỏi của Tần Thiên Lan cũng không biết nên giải thích như thế nào, ai mà ngờ được một cái thư sinh yếu đuối như hắn chỉ mới qua hơn vài năm liền trở thành thượng tướng kia chứ.
Cả ba người cùng nhau dùng một bữa cơm, tựa hồ như trở lại khoảng thời gian trước đây vậy, bất quá từ năm còn ba có chút buồn.
“Tứ ca, em muốn quay lại trường.”
Kỳ Minh có việc nên về trước, lúc này trên xe chỉ còn lại Tần Thiên Lan cùng Cố Thanh Trì cùng nhau trở về.
Cố Thanh Trì đang lái xe đột nhiên nghe cô nói như vậy, liền thắng xe một cái khiến cho Tần Thiên Lan suýt chút đập đầu vào phía trước.
“Xin lỗi, có bị thương không.” Hắn nhìn cô gái nhỏ thiếu chút nữa đập đầu vào phía trước, có chút đau lòng không thôi.
Hắn không nghĩ tới câu đầu tiên cô nói sẽ là muốn đến trường, nhưng năm ấy khi cô nghỉ cũng chỉ mới đại học năm nhất. Hiện tại cũng đã qua năm năm, nếu như học lại không phải không được, chỉ là sợ cô không theo kịp mà thôi.
Hắn kkhông muốn nhìn thấy cô gái nhỏ ngày đêm lao đầu vào học cho kịp tiến độ, Cố Thanh Trì nghĩ vậy liền nói: “Không được.”
Tần Thiên Lan mặt đầy khó hiểu nhìn hắn: “Vì sao?”
Cố Thanh Trì lần nữa thắng xe, bất quá lần này là tấp vào bên đường, nhẹ nhàng so đầu cô: “Mắt em vừa khỏi không lâu, tôi không muốn việc học khiến cho em cảm thấy áp lực. Với lại cho dù em không học thì có làm sao, ở nhà tôi nuôi.”
Tần Thiên Lan có chút gọi là dở khóc dở cười, cây thiên tế nhà cô thả thính nhưng lại không chịu trách nhiệm phải làm sao.
“Tứ ca, anh không biết là đừng tùy tiện nói nuôi một cô gái chứ.” Cô ngừng lại một chút, lại thở dài nhỏ giọng nói: “Nếu như không thể cả đời tốt hơn hết đừng nên nói, hy vọng nhiều sẽ dễ dàng thất vọng.”
Cố Thanh Trì hoàn toàn không hiểu ý cô nói, nghe vậy liền chắc nịch khẳng định: “Tôi nuôi em cả đời.”
Tần Thiên Lan nhìn bộ dạng không sao anh đây có rất nhiều tiền, đừng nói là cả đời cho dù nuôi mấy đời em cũng được.
Cô còn có thể nói gì được, nếu nói chuyện làm ăn với con người này còn may ra, còn nếu nói chuyện yêu đương thôi thì đợi kiếp sau vậy.
Cuối cùng nhờ vào sự cố gắng bền bỉ của Tần Thiên Lan mà Cố Thanh Trì cũng chịu cho cô đi học. Một cô gái hai mươi lăm lại cùng tụi nhóc hai mươi học chung một lớp, nghĩ tôi đã cảm thấy rất là…
….
– Nghe nói có bạn học mới chuyển trường.
– Không phải chuyển trường mà bảo lưu kết quả học tập, hiện tại quay lại học mà thôi, bất quá bảo lưu tận năm năm thì có chút lạ.
– Không phải là sanh con đấy chứ.
– trời ạ nếu như sanh con rồi thì ở nhà chăm con, bon chen đi học chi không biết.
Cả lớp bàn tán. vô cùng hiên náo, cũng không biết do ai bắt đầu nhưng hiện tại câu chuyện không chút nào có hồi kết. Đến khi chính chủ xuất hiện.
Tần Thiên Lan từ bên ngoài bước vào, nhìn một lượt hết tất cả các chỗ ngồi điều kính cả. Trong lòng không khỏi chặc lưỡi lớp học này cũng quá chăm chỉ đi, còn cách thời gian giảng viên đến tận mười mấy phút mà người đã đông thế này rồi.
Cô vốn định đi đến hàng ghế thứ năm ngồi, vừa hay trong góc có chỗ trống, còn chưa kịp đến đã bị một cánh ta cho ngăn lại.
– Ngồi đây.
Tần Thiên Lan nhìn cái kẻ vừa chặn đường cô, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai đập vào mắt cô, nhưng nhìn mãi vẫn cảm thấy như đã gặp ở đâu đó rồi vậy. Nhưng cô nghĩ mãi vẫn không ra, đặc biệt là tên nhóc này nhỏ hơn cô tận bốn năm tuổi.
– Chúng ta có quen nhau ư.
Tần Thiên Lan một chút cũng không nể mặt, có đẹp hơn nữa cũng không bằng người kia, đột nhiên chặn đường như vậy định làm màu cho ai xem.
– Anh trai tôi nhờ tôi canh chừng chị.
Tần Thiên Lan vẫn như cũ đứng yên bất động, như thể anh trai cậu bảo thì tôi phải ngồi à.
– Anh trai tôi là Cố Thanh Trì, tôi là Cố Tư.
Cố Tư còn chưa nói hết câu Tần Thiên Lan đã lập tức ngồi xuống, hoàn toàn không còn dáng vẻ đáng chết cũng không phục như vừa rồi, khiến cho Cố Tư có chút cạn lời.
Nếu như anh trái không lên tiếng nhờ hắn còn lâu mới giúp, còn chưa biết người phụ nữ này cho anh trai uống bùa mê gì, lại có thể mở lời nhờ hắn như vậy.
Bình Thường chung quanh Cố Tư rất ít người, cho dù bọn hộ có muốn ngồi cạnh hắn cũng không dám, lúc này vậy mà có một cô gái lạ mặt không biết từ đâu nhảy ra ngồi ngay bên cạnh Cố Tư làm cho mấy nữ sinh gần đó nghiến răng kèn kẹt.
Hai vị chính chủ chẳng chút để tâm lắm, người nên học thì học, người nên ngủ thì ngủ ngoài cái dạo đầu ra căn bản không nói với nhau một câu nào.
Tần Thiên Lan: Tứ Ca, anh có em trai
Cố Thanh Trì lúc này đang ngồi trong phòng họp nghe người báo cáo, nhìn thấy tin nhắn của Tần Thiên Lan gửi đến khóe môi không nhịn cong lên, rất nhanh liền như không có chuyện gì xảy ra.