Cố Thanh Trì vốn chỉ muốn đưa một mình Tần Thiên Lan đi chơi, bất quá đem theo hai cái bóng đèn là Cố Tư cùng Lý An Kiều theo cũng được, nhưng hắn vạn lần không ngờ đến chiến đi hai người lại biến thành một nhóm người.
Tuy Đoàn Giai Kỳ không thể nào tham gia cùng mọi người được, nhưng mà hai tên trợ lý của hắn cũng đi theo là thế nào, cộng thêm cô bạn học Trương Thục Quyên và mấy tên bạn của Cố Tư vừa hay sắp thành lập được đội bóng mini luôn rồi.
“Chị Thiên Lan xin chào?”
Chung Hán Miên lê thân hình có chút mập mạp của mình miệng cười vô cùng vui vẻ chạy đến chỗ Tần Thiên Lan, đi theo sau hắn là Triệu Gia Lạc cùng bạn gái cậu ta, và một cô gái nào đó trong rất lạ.
Cố Thanh Trì ngay khi nhìn thấy hai cô gái đi cùng Triệu Gia Lạc, sắc mặt liền âm trầm hơn rất nhiều. Tần Thiên Lan ngược lại ngay khi nhìn thấy hai cô gái kia trong lòng liền cảm giác chiến đi lần này chắc chắn sẽ không hề an ổn rồi, nhìn xem nhìn xem đem một đóng tập nham như vậy đi cùng thì ổn mới là lạ ấy.
Triệu Gia Lạc hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt đầy diễu cợt cùng sắc mặt không mất tốt của Cố Thanh Trì, bước chân nhanh chóng đi đến trước mặt Cố Thanh Trì chào hỏi. Hắn quen biết Cố Tư từ nhỏ nên đối với Cố Thanh Trì vẫn là quen biết, chỉ là hắn hoàn toàn không ngờ đến lần đi chơi này Cố Thanh Trì cũng có mặt mà thôi.
“Anh Thanh Trì xin chào, chị dâu chào.”
Trong lòng Cố Thanh Trì mới vừa rồi còn cảm thấy như mây đen bao phũ, nhưng ngay khi Triệu Gia Lạc gọi Tần Thiên Lan là chị dâu, sắc mặt của hắn liền cân bằng hơn một chút.
“Nếu đã có mặt đông đủ rồi thì cùng xuất phát đi.” Giọng Cố Thanh Trì trầm trầm ra lệnh, ngoài vừa rồi cùng Triệu Gia Lạc và Chung Hán Miên gật đầu xem như chào hỏi ra, thì người hai người đó mang theo hắn một cái liếc mắt cũng không thèm cho.
Cố Tư đợi Cố Thanh Trì đi khỏi, kéo Triệu Gia Lạc qua một bên:
“Hai cô gái kia là thế nào?”
Triệu Gia Lạc nhúng vai tỏ vẻ bản thân cũng chịu, một người là bạn gái hắn mới vừa quen không lâu, một người là bạn của bạn gái.
“Nếu như ban đầu cậu nói rõ có anh trai cậu cùng đi, mình đâu có ngu ngốc mà mang theo hai người họ.”
Cố Tư lạnh lùng nói: “Vậy bảo họ về đi.”
“Không được đâu bạn à, người đã mang đến rồi cũng không thể nửa đường đuổi về được kia chứ, mình cũng cần mặt nha.”
Triệu Gia Lạc nhìn về phía hai người kia, mặt đầy ý cười.
“Cậu đã cần mặt không cần mạng thì tùy cậu.” Cố Tư nói xong liền kéo hành lý rời đi.
Bởi gì nơi bọn họ sẽ đến là một thành phố nhỏ cách nơi này có chút xa, nên dự định ban đầu là đi xe cũng bị Cố Thanh Trì bát bỏ, cả nhóm người rồng rắn kéo nhau đi máy bay. Đến nơi đã là hai giờ sau, ngay khi vừa ra khỏi sân bay người của Cố Thanh Trì sắp xếp sớm đã lái xe đợi sẵn.
“Bạn học, có thể đổi chỗ với mình không, mình có chút say xe.”
Cô gái đi cùng Triệu Gia Lạc đột nhiên từ hàng ghế phía sau tiến đến chỗ Tần Thiên Lan đang ngồi, xe còn chưa chạy được bao xa người đã bắt đầu gây chuyện.
Cô ta tên là Nguyễn Mai Anh, là bạn thân của cô gái Triệu Gia Lạc vừa quen, vốn cô ta ngồi cùng với Trương Thục Quyên bên dưới, lúc này xe mới vừa rời khỏi sân bay không lâu cô ta liền đi lên chỗ Tần Thiên Lan ngồi. Nói là say xe nhưng thật ra là đang nhắm đến vị trí Tần Thiên Lan. Ngay khi vừa nãy cô ta đã cảm thấy Cố Thanh Trì là môt người không tầm thường rồi, mặc dù hắn chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu đen đơn giản, nhưng mà đi cùng với đám người Cố Tư ai mà không phải phú nhị đại đâu chứ.
Hơn nữ theo như cô ta đoán thì cô gái bên cạnh Cố Thanh Trì tức là Tần Thiên Lan chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường được nhờ phúc mà đi theo thôi, thế nên liền không ngần ngại đi lên chỗ Tần Thiên Lan giả vờ.
Cố Thanh Trì mặc dù ngồi ngay bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, nhưng hắn chỉ nhắm mắt chứ không hề ngủ, ngay khi vừa nghe thấy tiếng nói của cô gái lạ vang lên bên cạnh, đã thế còn đưa ra một đề nghị vô cùng buồn cười. Cố Thanh Trì vốn định lên tiếng nhưng bàn tay hắn đột nhiên cảm nhận một cỗ mát lạnh từ tay cô gái ngồi cạnh mình.
Tần Thiên Lan nắm lấy tay Cố Thanh Trì, ngăn cản hắn lên tiếng.
Lúc này cô mới nhìn cô gái kia miệng thì bảo bản thân say xe, nhưng khuôn mặt ngoài lớp trang điểm vô cùng tỉ mỉ ra thì không thấy có chút nào gióng với việc say xe cả.
“Cô cảm thấy khó chịu à?” Tần Thiên Lan hỏi.
Cô gái kia còn tưởng Tần Thiên Lan sẽ đáp ứng, liền vô cùng vui vẻ giât đầu: “Đúng vậy mình thấy hơi chóng mặt, chắc do say xe gây ra.”
Tần Thiên Lan cười như không cười: “Ồ, vừa hay.”
Cô gái kia hoàn toàn không hiểu ý của Tần Thiên Lan là gì, nhưng mà thấy Tần Thiên Lan mặc dù nói vậy nhưng vẫn không rời khỏi vị trí của mình mà đưa mắt ra hiệu cho Lý An Kiều đang ngồi ngay ghế bên cạnh mình chỉ cách một lối đi.
“Tiểu thư, thuốc đây ạ.” Lý An Kiều không biết lôi từ đâu ra một đóng thuốc đưa cho Tần Thiên Lan.
Tần Thiên Lan lại đưa ngược lại cho Nguyễn Mai Anh: “Chỗ tôi có thuốc say xe, vô cùng hiệu quả, uống hết chỗ này đảm bảo cô cả đời cũng không say xe thêm một lần nào nữa.”