Chương 1046:
“Bao nhiêu?” Hình Nhất Phàm ngồi đối diện cô hỏi.
“Ba tám độ năm.” Bạch Hạ nói xong còn cười lạc quan: “Cũng may sốt không cao.”
Hình Nhất Phàm cằm thuốc rồi đưa vài viên thuốc tới trước mặt cô: “Uống thuốc đi.”
Bạch Hạ là một người cực kỳ sợ: uống thuốc, cô bịt mũi lại nhìn chằm chằm thuốc dường như có chút hận ý sâu sắc.
Hình Nhất Phàm cầm cốc nước uống một ngụm, dựa lưng vào ghế sô pha, nheo mắt nhìn cô: “Đắng sao?”
“Rất đắng.” Bạch Hạ thật sự hy vọng có cách hạ sốt dễ dàng hơn.
“Tôi có thể dán một miếng hạ sốt không?” Bạch Hạ nhìn anh hỏi, rõ ràng hình như anh cũng mua.
Hình Nhất Phàm cau mày: “Thuốc phải uống, miếng hạ sốt cũng phải dán.”
Bạch Hạ nhìn thuốc rồi lập tức nghĩ đến điều gì đó, cô bật dậy đi vào trong phòng cầm theo vài viên kẹo để trên bàn, còn tiện tay đưa cho anh một viên: “Anh có muôn ăn kẹo không, rất ngon đó.”
Ánh mắt Hình Nhất Phàm rõ ràng là đang từ chối, môi mỏng thốt lên hai chữ: “Không cần.”
Bạch Hạ mở miệng cho một viên vào, sau đó cầm chiếc cốc hồng lên, để thuốc vào trong tay rồi một ngụm nuốt xuống, sau khi nuốt xong vội vàng cầm kẹo bỏ vào miệng, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.
Hình Nhất Phàm nhịn cười, lớn như vậy rồi còn sợ uống thuốc sao?
Bạch Hạ cầm lấy miếng dán hạ sót rồi xé ra dán lên trán, sau khi dán xong khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm nhỏ, thậm chí còn có một vẻ đẹp thanh tú yếu ớt.
Đôi mắt đang uống nước của Hình Nhất Phàm trực tiếp tối lại vài phần.
Lúc này, trợ lý của Trần Lương đang ở thang máy nhà anh xác nhận lại một chút rồi cầm điện thoại gọi cho Hình Nhất Phàm, anh ta đến là để đưa tài liệu cho Hình Nhất Phàm.
Vừa rồi là do Hình Nhất Phàm đi vội quá nên làm rơi tài liệu điều tra ở trong phòng làm việc.
Hình Nhất Phàm nhìn điện thoại rồi nghe máy: “Đến rồi sao?”
“Hình thiếu gia, tôi đứng ở trước cửa thang máy.”
“Đợi chút.” Hình Nhất Phàm nói xong cúp điện thoại đứng dậy, anh mở cửa ra liền nhìn thấy trợ lý đang cầm tài liệu, Hình Nhất Phàm nhận lấy tài liệu xong trợ lý cũng rời đi.
Hình Nhất Phàm cầm tài liệu trực tiếp bước vào trong nhà Bạch Hạ, cũng không quay về nhà anh làm việc.
Lúc này Bạch Hạ uống thuốc xong rồi, đại khái trong thành phần của thuốc có tác dụng an thần! Cô chỉ cảm thấy mí mắt của mình nặng trĩu.
Nhưng Bạch Hạ không muốn trở về phòng ngủ, cô nghĩ đến chăn bông nhỏ liền đứng dậy lấy chăn từ trong tủ ra rồi đi đến sô pha.
Sau khi Hình Nhất Phàm ngồi xuống, anh đem tài liệu chất đống ở trên chiếc bàn sạch sẽ, rõ ràng là chuẩn bị làm việc ở nhà cô.
“Tôi ngủ ở đây một lúc, liệu có làm phiền đến anh không?”
Bạch Hạ nhỏ giọng hỏi.
Hình Nhất Phàm lắc đầu: “Cô ngủ đi!”
Nói xong anh bắt đầu cầm sổ tay, vừa xem tài liệu vừa yên lặng ghi nhớ.
Bạch Hạ nhát thời không ngủ được, ánh mắt nhìn dáng vẻ chăm chú làm việc của anh, tuy rằng anh chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng khí chất khôn ngoan ưu tú trên người anh lại mạnh mẽ, hắp dẫn người khác.
Người ta nói đàn ông trong lúc làm việc đều cực kỳ quyến rũ, câu nói này quả thực không giả chút nào!
Bạch Hạ không thể không bắt đầu thiết kế nam chính trong đầu mình, có người nam chính hiện thực như Hình Nhát Phàm, hình tượng nam chính của cô cũng cực kỳ đa dạng, chẳng trách bây giờ có rất nhiều độc giả hâm mộ đều đang thúc giục cô ra Chương mới!
Bạch Hạ nghĩ tới đây thì buồn ngủ, cô chọn một tư thế thoải mái rồi gối lên tay ngủ thiếp đi.
Ngón tay mảnh khảnh của Hình Nhất Phàm hơi dừng lại, ánh mắt sâu thẳm của anh ngước lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nằm ngủ đối diện anh.
Cô đắp một chiếc chăn bông màu vàng nhẹ, dán miếng hạ sốt màu xanh nhạt, khuôn mặt đỏ hồng như hoa đào, giống như có một loại cảm giác mềm mại chảy nước.
Đột nhiên Hình Nhất Phàm có ý muốn véo mặt cô, xem có phải thật sự mềm mại như vậy hay không?
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!