Thẩm Ngọc Lam cố dùng sức đẩy anh ra, nhưng lại bị thân hình cao lớn bao trùm thân hình nhỏ nhắn của cô.
Ninh Nhất Phàm cứ như thế đứng trước mặt cô. Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Ngọc Lam lên tiếng: “Nhất Phàm, tôi không sao, anh đi đi, không tiễn.”
Nói xong, cô vô cảm quay người bước vào trong.
Ninh Nhất Phàm dùng tay kéo cô lại, ôm cô vào trong lòng, mùi hương thơm mát xâm nhập vào mũi, bàn tay đặt trên eo cô khẽ nhúc nhích, trong lòng bất giác dâng lên loại cảm xúc khó tả.
Thẩm Ngọc Lam nắm chặt hai tay, áp sát vào ngực anh, giãy dụa muốn rời khỏi, nhưng lại bị anh giữ chặt hơn: “Vài ngày nữa là cuộc họp thường niên ba năm một lần của công ty, anh sẽ nhân cơ hội đó hủy bỏ hôn ước với cô ta”.
Lời nói của Ninh Nhất Phàm không khiến Thẩm Ngọc Lam cảm thấy vui vẻ, thay vào đó cô lại nghĩ rằng hạnh phúc mình có được sẽ tạo ra nỗi đau cho người phụ nữ khác, cô càng thấy tự trách mình hơn.
Sau khi Ninh Nhất Phàm rời đi, hiếm khi cô mới không có cảm giác thèm ăn, nên cô tắm gội đơn giản rồi nằm lên giường.
Nhớ lại việc xảy ra hôm nay, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó. Nhanh chóng bật dậy, ra khỏi giường, đi đến phòng khách lấy lá thư trong túi ra. Bật đèn ngủ trên đầu giường, cô xé băng dính ra xem, bên trong là một bức ảnh.
Một bức ảnh đen trắng, xem ra bức ảnh này được chụp rất lâu rồi, một nam một nữ tay trong tay, người phụ nữ rất trẻ rất xinh đẹp giống như chính mình hiện tại, cô nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra được, đây là mẹ cô, nhưng người đàn ông này gương mặt đẹp đẽ, chiều cao này, thân hình này cô có thể khẳng định chắc chắn không phải bố mình. Tay cô run run, bức ảnh rơi xuống giường, mặt sau bức ảnh có dòng chữ ngắn “Năm một chín tảm chín, bức ảnh cuối cùng của anh và em”
Năm một chín tám chín? Cô sinh năm một chín tám bảy, năm đó là cô tròn hai tuổi lẽ ra bố mẹ cô đã kết hôn từ lâu rồi, nhưng hành động và biểu cảm của mẹ cô và người đàn ông lạ mặt kia rõ ràng là hai người yêu nhau….
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô duỗi tay ra che hai bên má, nhắm mắt, trong đầu suy nghĩ rối bời.
Năm cô hai tuổi mẹ cô đã ngoại tình sao? Lúc này trong đầu cô chỉ có thể nghĩ ra được những từ như thế… nhưng làm sao chú lại có bức ảnh này?
Tại sao sau khi mẹ cô qua đời lại nhờ người khác đưa nó cho cô?
Có điều, bất kể là tại sao, bức ảnh này sẽ liên quan đến danh tiếng của mẹ cô, vì vậy… cô đã chụp lại bức ảnh và lưu trữ nó ở đám mây trên internet, sau đó xé ra thành từng mảnh, đứng dậy ném vào bồn cầu, xả nước để nó trôi đi. Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến Thẩm Ngọc Lam trằn trọc đến nửa đêm mới mê man chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Tập đoàn Cao Thị.
“Nhất Phàm, sao hôm nay lại đến đây?” Ông Cao hiển nhiên rất vui mừng trước sự đến thăm đột ngột của Ninh Nhất Phàm, anh ra hiệu cho ông Cao ngồi xuống.
Nhìn chằm chằm vào ly cà phê trước mặt, một lúc sau, anh quay đầu ra sau, Liễu Tự bước lên trước, đặt tập tài liệu trước mặt anh và ông Cao nói: “Bác trai, đây là giấy sở hữu năm phần trăm cổ phần chuyển nhượng của tập đoàn Ninh Thị”.
Sở hữu năm phần trăm cổ phần của Ninh Thị, ít nhất cũng phải mười mấy tỉ, ông Cao không hiểu ý của Ninh Nhất Phàm, trong lòng rất nóng vội nhưng không dám đưa tay ra lấy, ông ta nhìn Ninh Nhất Phàm một cách khó hiểu: “Nhất Phàm, ý cháu là sao?”
Ninh Nhất Phàm nhướng mày, dùng ngón tay thon dài xoa xoa đôi môi mỏng, một lát sau anh mới ngồi thẳng người, chậm rãi nói: “Bác trai, cháu nghĩ cháu và Nhã Uyên nên hủy bỏ hôn ước, đây coi như là sự bồi thường cho cô ấy về việc từ hôn, nhận hay không do bác quyết định”
Ông Cao hiển nhiên có chút ngạc nhiên với việc này, vừa nãy ông ta vẫn còn tươi cười, bây giờ liền trầm xuống, nhìn Ninh Nhất Phàm cố nặn ra nụ cười hỏi: “Nhất Phàm, có phải cháu và Nhã Uyên cãi nhau không? Hay là Nhã Uyên đã làm sai điều gì? Hai đứa cũng đã sống cùng nhau, cái này…”