Buổi sáng tỉnh dậy không thấy bóng dáng cô ở bên cạnh, anh tưởng cô đi mua đồ ăn sáng nên đã ở nhà đợi cô rất lâu, anh muốn đợi cô về rồi cùng cô nói về chuyện Cao Nhã Uyên. Nhưng đột nhiên anh nhận được cuộc điện thoại từ bác Trương, ông ấy nói rằng cô đã đi rồi, cô đang đứng ở ga tàu.
Anh điên cuồng lái xe đến ga tàu nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy cô.
Cô gửi cho anh một tin nhẳn, nói: “Ninh Nhất Phàm, cảm ơn anh vì đã mang đến cho tôi những hồi ức tốt đẹp, hãy để cho thời gian trở lại lúc chúng ta chưa quen biết, trong thế giới của anh sẽ không còn Thẩm Ngọc Lam nữa”
Chưa từng quen biết? Ha ha… cô nói nghe thật nhẹ nhàng.
Trong bệnh viện.
“Ba, ba nói Thẩm Ngọc Lam biến mất trên tàu? Không rõ nguyên nhân sao? Ha ha..” Thật tốt quá, không cần biết Thẩm Ngọc Lan biến mất hay là đi đâu, chỉ cần cô tránh xa Ninh Nhất Phàm ra là được.
Cao Nhã Uyên cười đến mức chảy cả nước mắt. Tình yêu của cô ta hèn mọn đến mức nào mới dùng đến cách này để giữ một người đàn ông?
“Rời đi rồi thì sao chứ? Chỉ cần cô ta còn sống thì vẫn có thể quay về” Ba Cao chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm. Có điều chuyện này cũng nằm ngoài dự liệu của ông ta, người phụ nữ này vậy mà lại lựa chọn rời đi.
Cao Nhã Uyên kinh ngạc nói: “Ba, ba nói vậy là có ý gì?” Cao Nhã Uyên cảm thấy ba mình đã âm thầm làm chuyện gì đó nhưng ba Cao không nói, cô ta cũng không dám to gan hỏi “Con xem, con vì cậu ta mà thành ra thế này, không thế chỉ khiến cho cô ta rời đi là xong được” Ba Cao từ trên cao nhìn Cao Nhã Uyên, trong mắt hiện lên ý cười đáng sợ.
Cao Nhã Uyên nghiến răng đầy căm hận. Ninh Nhất Phàm, cô ta trở nên như thế này rồi, vậy mà hôm qua ở bệnh viện anh chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi rời đi.
“Cốc cốc…” Cửa phòng bệnh được gõ hai tiếng rồi bị đẩy ra. Sau đó, có một người phụ nữ bước vào.
Cao Nhã Uyên đang nắm trên giường, nhìn thấy người phụ nữ đó, cô ta gần như ngồi bật dậy làm vết thương đau đớn đến mức mồ hôi trên trán rịn ra.
Nhưng cô ta không có thời gian lo đến chuyện ấy, cô ta chỉ tay về phía người phụ nữ trước mặt, giọng nói run lên đầy kích động: “Ba, không phải ba nói cô ta biến mất rồi sao? Sao cô ta… làm sao cô ta lại đến đây được?” Hỏi xong, Cao Nhã Uyên quay đầu nhìn ba Cao.
Ba Cao không buồn để ý đến sự kích động của Cao Nhã Uyên nhưng trên khuôn mặt ông ta vẫn tràn đầy ý cười. Ông ta bước tới, đi vòng qua người phụ nữ hai lần, rồi gật đầu hài lòng.
“Tốt lắm, rất đúng giờ”
Môi người phụ nữ kia hơi tái nhợt, quay đầu nhìn ba Cao nói: “Cảm ơn ông đã cứu em trai tôi và giúp tôi thu xếp ổn thỏa cho ba mẹ tôi.
Kiếp sau nếu có cơ hội, tôi sẽ trả ơn ông” Giọng của cô ta ôm ồm không giống với giọng nói mềm mại của Thẩm Ngọc Lam.
Cao Nhã Uyên khế cau mày. Cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ khiến cô ta không hiểu gì, cô ta không biết rằng Thẩm Ngọc Lam còn có em trai, nhưng cô ta biết ba mẹ Thẩm Ngọc Lam đã mất rồi, bây giờ ba mẹ cô ta từ đâu nhảy ra vậy?
Cao Nhã Uyên đưa mắt nhìn ba Cao, vội vàng hỏi: “Ba, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Ba Cao quay đầu lại nhìn cô ta, đột nhiên cười lớn. Sau đó lại ngừng cười, ông ta đối mặt với Cao Nhã Uyên, tay chỉ vào người phụ nữ phía sau, chậm rãi nói: “Con nói xem, nếu để Ninh Nhất Phàm tận mắt chứng kiến người phụ nữ này chết, vậy có phải sẽ hoàn toàn chấm dứt mọi ý nghĩ của cậu ta với Thẩm Ngọc Lam không?”
Một người cứ tưởng người kia đã chết, một người cứ ngỡ mình đã bị lãng quên. Cho dù sau này vẫn còn cơ hội gặp lại nhau đi chăng nữa thì cũng chỉ là chuyện của quá khứ mà thôi.