Vào tới nơi, Sở Tịnh Khuynh vừa vặn bắt gặp được nhân viên công tác, người đó dẫn anh ta tới khu vực cất giữ thi thể. Nhìn thấy Sở Tịnh Khuynh đi tới, mấy nhân viên công tác rõ ràng cực kỳ ngạc nhiên, cúi đầu khom lưng chào anh ta.
Sau khi đi vào bên trong, hai người đứng một trái một phải, nhìn thi # Liễu Tự phản ứng đầu tiên, tiến thể được phủ vải trẳng kia, đứng nhìn lâu thật lâu nhưng vẫn chẳng có ai đủ dũng khí để lật tấm vải đó ra.
Một trong những người mặc bộ đồng phục tưởng rằng hai người không muốn chạm vào, lập tức tiến lên, nhẹ nhàng nhấc tấm vải trắng đang phủ lên trên bề mặt thi thể.
Trong nháy mắt, cơ thể cao lớn của Ninh Nhất Phàm cứng đờ lại, lồng ngực như bị thứ gì đó lấp đầy. Liễu Tự thấy hai tay đang buông thống bên người anh siết chặt lại, máu theo từng kế hở chảy ra, từng giọt lại từng giọt rơi xuống.
Sở Tịnh Khuynh đứng một bên cũng chua xót đầu mũi, hai hốc mắt đỏ bừng.
Sau đó, khi tầm mắt anh ta dừng lại ở tai và môi của thi thể, trong mắt lóe lên một tia nghỉ hoặc. Tai và môi của Diệp Lâm rất tinh tế, nhưng tai và môi của người phụ nữ này lại rất gợi cảm, hơn nữa, nốt ruồi kia của cô, người này lại không có.
Trong lòng vô cùng bất ngờ, trực giác mách bảo Sở Tịnh Khuynh, người đã chết này không phải là Diệp Lâm.
Sở Tịnh Khuynh tiến lại gần thi thể một bước, nghiêng người xuống, anh ta muốn nhìn rõ hơn gương mặt của Thẩm Ngọc Lam sau khi được trang điểm. Nhìn kĩ hơn có thể tìm ra được một số manh mối, nhưng người phụ nữ này ngay cả nét mặt nhất định trên khuôn mặt cũng không có.
Phát hiện này làm cho anh ta phải cảm thấy sợ hãi, đây là ai? Tại sao lại muốn bắt chước khuôn mặt của Thẩm Ngọc Lam rồi đi tự vẫn?
Cho dù là vì điều gì, anh ta thở dài một hơi, rồi tự nhủ, với tính cách của Diệp Lâm sao có thể dễ dàng tự sát như vậy chứ?
Nhưng Sở Tịnh Khuynh vẫn vô cùng tức giận, anh ta nhấc tấm vải trắng che lại thi thế, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nhất Phàm: “Đây chính là kết quả mà anh muốn sao? Anh bảo tôi đừng động vào cô ấy, vậy còn anh thì sao? Anh đã làm gì đây?” Sở Tịnh Khuynh hét ầm lên với anh.
Ninh Nhất Phàm chỉ đứng sững lại một chỗ, cả cơ thể như người mất hồn.
Tại sao cô lại chết chứ? Không… không thể nào!
Cô vừa mới để lại một ấn tượng không thể nào quên trong lòng của anh, làm sao có thể chết đi như vậy?
Nhà tang lễ đã cử người đến, nói phải đưa thi thể đi hỏa táng.Nhưng Ninh Nhất Phàm cứ đứng bên cạnh thi thể như vậy, ai đến gần, anh đều dùng chân đá văng người đó ra, dường như mỗi cú đá đều dùng toàn bộ sức lực của mình.
Bao nhiêu người của cục công an đều rất có năng lực, nhưng trước mặt Ninh Nhất Phàm lại để anh đánh cho bị thương.
Đến ngày thứ ba, người của cục công an thực sự không còn cách nào nữa nên họ đã gọi điện cho Sở Tịnh Khuynh.
“Tổng giám đốc Sở, anh hãy thuyết phục hộ chúng tôi, thời tiết đang bắt đầu nóng lên, người này đã chết cũng lâu rồi, nên đưa đi hỏa táng sớm thì sẽ tốt hơn” Dù sao cục công an cũng không phải là nơi để chứa xác chết, nếu cứ để thi thể ở đây bọn họ cũng khó làm việc.
Nhưng không ai dám đi thuyết phục Ninh Nhất Phàm, họ đành phải đi cầu cứu Sở Tịnh Khuynh.
Lúc Sở Tịnh Khuynh đi đến, vẫn là căn phòng đó, Ninh Nhất Phàm vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm đấy. Dường như mấy ngày nay anh đều không ngủ, trong mắt toàn là mạch máu, cả người tiều tụy đến mức không dám nhìn thẳng.