Đầu Diệp Lâm nghiêng qua một bên, trước đây cô đã biết người đàn ông này không biết xấu hổ là gì, nhưng cô không hề biết rằng anh mặt dày đến mức độ này.
Mặc Trạch Đình không thể tin nối nhìn Diệp Lâm hỏi: “Hai người có quan hệ như thế nào?”
“Đã từng… Diệp Lâm nghẹn lời, bây giờ cô không thể nói ra quan hệ của cô và Ninh Nhất Phàm có phải là bạn trai bạn gái không?
Nhưng mà khi đó người ta đã có vợ sắp cưới, cô là người tình sao?
Không, trong lòng của cô không chấp nhận điều này, vậy thì.
“Là ba của đứa bé” Cô cảm thấy mối quan hệ này không tệ: “Nhưng mà hiện tại đã không còn bất cứ quan hệ nào”
Lời này là cô nói cho Ninh Nhất Phàm nghe.
Ninh Nhất Phàm đang cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, anh lườm Mặc Trạch Đình một cái rồi nhếch môi nói: “Mặc Trạch Đình, em ưu tú như vậy, nhưng lại muốn cưới một người phụ nữ đã có con, em có từng nghĩ người nhà em sẽ đồng ý không?”
Anh chỉ ra ngắn gọn ngọn nguồn của vấn đề, khóe môi Diệp Lâm giật giật, nhìn về phía Mặc Trạch Đình, ánh mắt có vẻ áy náy vì đã kéo anh ta vào chuyện này.
Sau đó trên đường về nhà, Diệp Lâm và Mặc Trạch Đình đều không nói gì, Diệp Lâm cảm thấy hơi xấu hổ, mà trong lòng Mặc Trạch Đình đang suy nghĩ chuyện vừa xảy ra.
Đến cửa nhà Diệp Lâm, xe dừng lại, Diệp Lâm cởi dây an toàn ra chuẩn bị xuống xe.
Bỗng nhiên trên cánh tay ấm lên, cô quay đầu lại nhìn thấy hình như Mặc Trạch Đình có lời muốn nói mới thu lại cánh tay đang định mở cửa xe.
“Diệp Lâm, nếu cô nghiêm túc với tôi thì tôi không ngại trước đây xảy ra chuyện gì, Mặc Trạch Đình tôi không quan tâm những chuyện đó” Vẻ mặt của anh ta rất chân thành, không giống như đang nói đùa.
Nhưng lại khiến Diệp Lâm sợ hãi, nói thật cô không ngờ hôm nay sẽ gặp phải Ninh Nhất Phàm, cô còn tưởng chuyện vừa mới xảy ra sẽ khiến Mặc Trạch Đình lùi bước. Dù sao anh ta vẫn còn trẻ như vậy, điều kiện cũng rất tốt, không có lý do gì mà phải cưới một người phụ nữ đã sinh hai đứa con.
Nhưng… bây giờ anh ta lại nói anh ta không quan tâm.
Nếu nói trong lòng không cảm động thì thật ra là giả, nhưng mà…đây không phải là tình yêu!
“Chuyện này, Mặc Trạch Đình, cảm ơn anh có thể chấp nhận quá khứ của tôi, nhưng… chúng ta có nên tìm hiểu nhau thêm không? Dù sao chúng ta không hiểu lẫn nhau cho lắm” Nói xong những lời này.
Diệp Lâm cũng âm thầm thở ra, cho dù thế nào, trong mấy năm nay.
đây là lần đầu tiên cô thử bước về phía trước một bước.
Mặc Trạch Đình ngẩn ra, sau đó anh ta mới phản ứng lại, gật đầu không ngừng: “Được, được, tôi… tôi biết rồi” Nhìn dáng vẻ kia khiến Diệp Lâm nhớ lại Hạ Phong, người đàn ông từng nói yêu cô.