“Cháu sẽ không phiền, hắn ta không thể nhỏ nhen với một đứa trẻ được.”
…………………………
Bác quản gia chỉ cười rồi không nói gì thêm. Di Nguyệt dùng xong bữa sáng, cô mang bát đũa đi rửa sạch sẽ. Nhìn quanh, nhà cửa sớm đã được dọn dẹp gọn gàng.
Di Nguyệt lại càng thấy áy náy hơn, lúc này cô mới đưa mắt nhìn về phía cánh cổng đen được khóa chặt chẽ ngoài kia.
Dường như ở đó có đến ba, bốn người đàn ông mặc vest đen, đeo kính râm đang đứng thành hàng. Di Nguyệt nhíu mày.
“Những người đang đứng ở phía trước kia là ai thế ạ?”
Bác quản gia nhìn họ rồi thở dài.
“Sáng sớm nay họ đã đến đây, thậm chí còn không cho ai ra vào trừ khi có lệnh của thiếu gia. Vườn hồng xanh kia…đúng ra cháu cũng sẽ không được bước ra nữa.”
Cố Tử Du, hắn đang làm trò gì vậy?!
“Thật ấu trĩ.”
Ánh nắng mặt trời dần trở nên gắt gao hơn, bầu trời trong xanh dần chuyển về buổi trưa oi ả. Tiết trời cận hạ nóng bức đến khó chịu. Di Nguyệt ngỏ lời với bác quản gia sớm nghỉ tay để cô chuẩn bị nấu bữa trưa.
Bỗng có một số máy gọi đến, Di Nguyệt nhấc máy lên tiếng trước.
“Di Nguyệt xin nghe.”
Giọng đàn ông trầm thấp vang lên mang theo giọng điệu khiêu khích.
“Cô không lưu số chồng mình?”
Chất giọng ổn định, quen thuộc khiến Di Nguyệt nhớ ngay đến một người. Cô đặt rổ rau xuống bàn, nghiêm túc nói.
“Anh vào thẳng vấn đề đi, tôi không có thời gian đâu.”
Cố Tử Du vân vê cây bút trên tay. Hắn gõ vài cái rồi nhếch khóe môi.
“Từ khi nào cô có gan lớn đến vậy, trưa nay mang cơm trưa đến công ty, lên phòng tổng tài cho tôi.”
Chưa kịp để cô trả lời, hắn liền dập tắt máy. Đầu dây bên kia chỉ còn lại sự yên lặng.
Hôm nay hắn ăn phải cái quái gì vậy chứ, mọi hôm không muốn nhìn mặt cô đã đành. Hôm nay lại muốn cô mang cơm trưa tới. Được thôi, coi như là cô làm công vô ích.
Di Nguyệt tranh thủ làm xong bữa trưa sớm nhất có thể, cô bỏ thức ăn vào lồng giữ nhiệt rồi mang đi. Lúc ra đến bên ngoài, cánh cổng đã được mở sẵn. Một chiếc xe màu đen đang chờ ở phía ngoài, tên đàn ông cao ráo ở gần đó liền bước đến.
“Thiếu phu nhân, mời.”
Di Nguyệt cảm thấy không thoải mái chút nào, cô ngỏ ý sẽ tự mình đi xe buýt nhưng cuối cùng vẫn không thành.
Chiếc xe nhanh chóng đưa cô đến trước một tòa nhà lớn. Đây là công ty của Cố gia, do Cố Tử Du đang quản lý. Công ty đang có mức phát triển cao nhất cả nước hiện nay.
Di Nguyệt bước vào đại sảnh, bên trong tòa nhà có vô số nhân viên đang tập trung làm việc. Cô đi đến quầy lễ tân hỏi thăm.
“Chào cô, tôi muốn hỏi phòng làm việc của tổng tài.”
Cô nhân viên chỉnh lại kính rồi ngước lên nhìn cô, cô ta đảo ánh mắt một lượt rồi nói.
“Cô tìm tổng tài của chúng tôi?”
Cô ta có vẻ như không biết Di Nguyệt và Cố Tử Du có quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa. Di Nguyệt gật đầu.
“Đúng vậy, tôi có hẹn với anh ấy từ trước rồi. Cô giúp tôi chuyển lời nhé.”
Cô nhân viên nhấc máy gọi đi. Vài phút sau liền quay trở lại.
“Mời cô cầm thẻ lên tầng hai mươi.”
Di Nguyệt cầm lấy thẻ rồi nhanh chóng bước về phía thang máy. Do vội quá, cô vô tình va phải một người đàn ông. Tập tài liệu trên tay anh liền rơi xuống.
Di Nguyệt vội vàng quay lại, cô cúi xuống nhặt tập tài liệu lên.
“Xin lỗi anh, do tôi vô ý quá.”
Người đàn ông nhận lấy tài liệu từ tay cô.
“Không sao.”
Mấy cô nhân viên ở quầy lễ tân nhìn thấy thì bắt đầu bàn tán.
“Cô ta là ai vậy, sao lại dám va phải tình yêu của tôi!”
“Cô ta là người quen của Cố tổng sao?”
….
…-Hoàn chương 12-…