Hắn nhìn thấy cô như vậy lại càng ngứa mắt hơn, người phụ nữ chết tiệt này nhất định phải sống không bằng chết dưới tay Cố Tử Du hắn!
…………………………
“Cút!”
Cố Tử Du lớn giọng quát. Di Nguyệt giật bắn mình, cô vơ vội lấy chiếc túi để trên bàn. Không một động tác thừa rồi dứt khoát rời đi.
Di Nguyệt cảm nhận được tim mình đang đập loạn lên, cảnh tượng lúc nãy thật đáng xấu hổ. Cố Tử Du, cái tên vô lại chết tiệt này!
Cô nhấn liên tục vào nút thang máy cho đến khi cánh cửa được mở ra, Di Nguyệt bước vào bên trong. Cô không muốn gặp hắn, ít nhất là ngay lúc này.
Thang máy xuống tầng G, Di Nguyệt bước ra khỏi công ty. Cô cảm nhận như những ánh nhìn ấy vẫn luôn dõi theo từng bước chân mình.
Cô không để tâm nữa, Di Nguyệt nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của đám thuộc hạ. Cô vẫy một chiếc taxi đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Cô không về nhà, đã lâu rồi vẫn chưa được ra ngoài thoải mái như vậy. Di Nguyệt định sẽ đến trung tâm thương mại mua một ít đồ. Trên đường đi, Di Nguyệt chợt nhớ ra.
Từ vị trí này đến trung tâm thương mại sẽ đi qua công ty của gia đình cô, hiện tại do Lệ Diễm Thục, là mẹ kế của Di Nguyệt tiếp quản tạm thời khi bố cô vẫn còn đang nằm trên giường bệnh.
“Bác ơi, từ chỗ ngã ba kia có thể đi chậm lại một chút không ạ? Cháu muốn nhìn kĩ một vài thứ.”
“Được.”
Bác lái xe liền giảm tốc độ, cô chăm chú nhìn vào tòa nhà cao cao kia. Là công ty của gia đình cô. Là cơ ngơi mà cha mẹ cô đã gây dựng nên bằng bao nhiêu mồ hôi và nước mắt.
Trên bờ vực phá sản, công ty ấy lại đang được Cố gia nâng đỡ. Sắp tới chủ tịch hội đồng sẽ do Cố Tử Du nắm giữ. Nếu, nếu chỉ là cô lỡ lời có lẽ nào hắn sẽ lại nhẫn tâm chà đạp cơ ngơi ấy không?
Cô chỉ còn cách phục tùng thôi sao? Di Nguyệt cắn chặt môi, chẳng mấy chốc xe đã dừng lại trước sảnh của trung tâm thương mại. Cô bước xuống, hít một hơi thật sâu, gửi lại tiền xe cho bác tài xế rồi bước vào trong.
…………………….
“Cố tổng, Cố phu nhân lúc vừa ra khỏi công ty đã nhanh chóng bắt xe rời khỏi. Giờ ta phải làm sao đây?”
Cố Tử Du nhàn nhã đứng từ trên cao nhìn xuống dưới tòa nhà. Tay hắn để túi quần, đôi mắt màu hồ phách sắc bén nhìn xuống con đường.
“Vô dụng, bám theo cô ta. Nếu để mất dấu thì coi chừng cái mạng của các cậu.”
“Tôi sẽ làm ngay.”
Cố Tử Du nhả ra một vòng khói, hắn vơ lấy chiếc điện thoại trên bàn. Sau một loạt các động tác rồi khẽ nhếch khóe môi.
“Trung tâm thương mại Thượng Hải?”
Di Nguyệt dạo quanh một vòng ở cửa hàng thời trang, cô lấy điện thoại ra rồi bấm một dãy số gọi đi.
“Alo, Di Nguyệt?”
“Ừm, tớ đây. Hôm nay đúng là sinh nhật cậu nhỉ?”
“Đúng thế, Di Nguyệt. Tối nay cậu có thể đến dự sinh nhật tớ chứ?”
Giọng của Thanh Tranh có vẻ vui mừng. Di Nguyệt mỉm cười, cô đảo mắt một vòng rồi trả lời.
“Được chứ, tớ nhất định sẽ đến.”
“Thế thì quá tốt rồi, tối nay tớ muốn cho cậu gặp một người.”
Sau cuộc trò chuyện, cuối cùng Di Nguyệt cũng chọn được một bộ váy ưng ý. Cô nghĩ Thanh Tranh có vẻ sẽ hợp với nó.
Bước ra khỏi cửa trung tâm thương mại, Di Nguyệt trở về nhà. Điều kì lạ là trước cổng biệt thự không còn thấy bóng dáng của những người đàn ông kỳ lạ nữa.
Di Nguyệt xua tay, cô thôi suy nghĩ rồi đưa tay bấm chuông. Bác quản gia nhanh chóng đã chạy đến mở cổng.
“Cháu đi về chắc là mệt rồi, mau vào nghỉ ngơi trước khi thiếu gia về.”
Di Nguyệt lễ phép cúi đầu rồi vào trong trước.
…-Hoàn chương 14-…