Cố Tử Du nhìn đôi môi vì bị hắn dày xéo mà trở nên sưng đỏ không khỏi mở lời khen.
“Cũng không tệ.”
…………………………..
Di Nguyệt cảm thấy thật buồn nôn. Cô cắn chặt môi, quay mặt đi nơi khác. Lồng ngực cũng phập phồng theo từng hơi thở.
Cố Tử Du tất nhiên sẽ không dễ dàng để cô trốn thoát. Hắn chống người, nâng lấy gương mặt Di Nguyệt. Đưa tay bóp chặt lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, bá đạo ra lệnh.”
“Nhìn cho rõ tôi là ai. Ngoan ngoãn phục vụ tôi.”
Gương mặt hơi ửng đỏ của cô bị hắn bóp đến phát đau. Di Nguyệt kiên nhẫn, đưa tay chạm vào chiếc khuy áo ngủ đầu tiên rồi chậm rãi tháo bỏ. Từ đầu đến cuối vẫn nhắm chặt mắt, không hé nửa lời.
Cơ thể rắn chắc của hắn dần lộ ra sau chiếc áo ngủ. Di Nguyệt có thể cảm nhận được hơi nóng phát ra từ cơ thể ấy.
Ngay khi chiếc cúc áo ngủ cuối cùng trên người Cố Tử Du được cởi bỏ, cô mới giật mình đẩy hắn ra. Không, cô không thể làm được.
Nhưng chỉ khi chân vừa chạm đất, Di Nguyệt đã bị hắn lôi ngược lại. Trong phòng tối tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở nặng nề của hắn làm nhịp tim cô đập mạnh mẽ.
Cố Tử Du nghiến răng, khóa chặt lấy cổ tay cô trên đỉnh đầu.
“Đã tới nước này còn muốn chạy?”
Không biết vì sao mình lại sợ hãi đến mức này, cơ thể Di Nguyệt bất giác run lên.
“Tôi…tôi không thể được, anh thả tôi ra. Chúng ta có thể thương lượng lại được không?”
Cố Tử Du nhìn cô cười mỉa, chẳng phải lúc nãy cô còn mạnh miệng lắm sao? Để hắn xem người phụ nữ này còn mạnh miệng được bao lâu.
“Muộn rồi.”
Rất nhanh sau đó, quần áo trên người cô đều được hắn lột bỏ rồi mạnh tay ném xuống đất. Di Nguyệt không ngừng dãy dụa, hắn như vậy là đang muốn ép bức cô.
Nhìn bề ngoài thoạt trông Di Nguyệt có vẻ nhỏ nhắn, nhưng cơ thể cô vốn lại rất đầy đặn.
Làn da trắng hồng cùng thân hình mảnh mai khiến hình ảnh hiện ra trước mắt hắn chẳng khác nào một bức tranh cảnh xuân.
Chưa bao giờ cô lại cảm thấy nhục nhã đến vậy. Di Nguyệt không biết từ khi nào nước mắt cô đã sớm rơi xuống làm ướt cả một mảng gối.
“Cố Tử Du anh đừng có quá đáng!”
Cố Tử Du làm như không nghe thấy, điều hắn cảm thấy phiền phức nhất lúc này chính là chiếc móc cài áo con của cô. Hắn chửi thề một tiếng liền đưa tay đẩy chiếc áo phiền phức lên.
Cố Tử Du cúi đầu ngậm lấy một bên thỏ ngọc mềm mại, tham lam cắn mút. Di Nguyệt biết sức lực của mình không thể so được với hắn. Bàn tay cô khẽ run, luồn vào mái tóc không dài cũng không ngắn kia nắm chặt lấy.
Dù bây giờ cô có ra sức dãy dụa hay khóc lóc cũng chỉ khiến hắn càng thêm cuồng loạn.
Di Nguyệt cắn chặt môi dưới để bản thân không được phát ra bất kì âm thanh đáng xấu hổ nào.
Biểu hiện cam chịu này của cô, vô tình lại khiến hắn cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.
Cố Tử Du buông lỏng cổ tay cô, bàn tay thô ráp khẽ mơn trớn khắp nơi trên cơ thể. Từng nơi hắn đi qua đột nhiên lại toát lên một cảm giác nóng ran kì lạ.
Hắn nhanh chóng cởi bỏ lớp vải cuối cùng đang che chắn nơi tư mật kia. Nhận thức được hành động này, Di Nguyệt theo phản xạ khép chặt hai chân.
Cánh tay mềm mại giữ lấy tay hắn.
“Đừng…mà”
Thốt ra lời vừa rồi cô thà cắn lưỡi đi còn hơn. Lời lẽ này nói với một tên đàn ông thú tính như hắn chẳng khác nào là lời kêu gọi, nỉ non.
Cố Tử Du nhìn cô khinh miệt, ánh mắt sâu thẳm của hắn như bị d*c vọng hoàn toàn xâm chiếm.
Hắn dễ dàng tách hai chân của Di Nguyệt, dùng thân mình kìm hãm không để cô có đường né tránh.
…-Hoàn chương 21-…