Trong lúc mơ màng, Di Nguyệt chỉ có thể cảm nhận được hơi ấm đang dần rời xa mình. Tiếng bước chân xa dần, cuối cùng là tiếng cánh cửa phòng tắm được khép lại.
“Tham vọng, chính là lỗi lớn nhất của cô mà tôi đây cực kì khinh bỉ.”
…………………………
Một lúc sau, Cố Tử Du bước ra từ phòng tắm. Một làn hơi nóng nhẹ liền phả vào căn phòng rộng lớn, vốn đã luôn lạnh lẽo.
Thân hình rắn chắc được quấn hờ sau lớp khăn tắm màu trắng ngà. Hắn không nhìn cô lấy một lần, đưa tay lau sơ mái tóc ướt.
Di Nguyệt cũng vừa lúc hé mắt, liền bất động nhìn hắn một lúc lâu. Tên họ Cố chết bầm này như có tà mị, rất biết cách thu hút ánh nhìn từ người khác.
Cố Tử Du cầm lấy một bộ quần áo được treo ngay ngắn trong tủ mặc vào rồi tiện tay lấy một chiếc sơ mi trắng ném lên người cô.
Ánh mắt vô tình lại chạm phải một vệt máu đỏ nổi bật trên ga trải giường. Vệt máu ấy như minh chứng cho sự trong sạch của một cô gái.
Di Nguyệt ấp úng cầm lấy chiếc áo. Vừa bước xuống giường, cả cơ thể cô liền ngã xuống đất, đau nhức như muốn vỡ vụn.
Di Nguyệt hít một hơi lạnh. Một tay cô giữ lấy chăn che ngực, tay còn lại gom toàn bộ quần áo vương vãi trên sàn.
“Anh…nhìn gì chứ?”
Cô lên tiếng phá tan bầu không khí trầm mặc, Cố Tử Du vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không hề có chút thay đổi. Giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương khiến Di Nguyệt hận lúc đó không thể đánh thẳng vào gương mặt bỉ ổi của hắn.
“Công nghệ bây giờ cũng hiện đại thật đó, đến cả phẫu thuật màng trinh cũng có thể làm tốt như vậy.”
Trước sự thờ ơ trắng trợn của Cố Tử Du, Di Nguyệt vo chặt lấy chiếc áo trên tay. Trước khi để hắn rời khỏi phòng, cô vẫn muốn hỏi một câu. Sau lần này, nhất định cô sẽ coi như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Khoan đã!”
Cố Tử Du dừng lại, bàn tay vừa lúc đặt lên tay nắm cửa.
“Chuyện hôm qua anh hứa với tôi, anh sẽ làm chứ?”
Bóng lưng cao ngạo quay về phía cô, nên Di Nguyệt không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt hắn lúc này. Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn truyền tới.
“Người của tôi sẽ làm. Còn cô, tốt nhất là về ngay cho tôi! Sau này không có sự cho phép của tôi thì tuyệt đối không được đến.”
Dứt lời, Cố Tử Du sải bước rời đi. Đến một ánh nhìn cũng không hề để lại. Di Nguyệt thở dài, nhìn theo bóng lưng người đàn ông đang khuất dần.
Cô gượng đứng dậy, mang quần áo bước vào phòng tắm. Nhìn trong gương, đến bản thân cô cũng cảm thấy ghê tởm chính mình. Khắp nơi trên cơ thể đều là những vết bầm tím lớn nhỏ.
Tất cả đều là kết quả của cuộc hoan ái vừa rồi. Nhìn bề ngoài, Cố Tử Du đúng thật là một người đàn ông ít nói. Nói thẳng ra, khắp nơi hắn đi qua đều xuất hiện một luồng khí ảm đạm đến lạnh người.
Nhưng ở một phương diện khác, hắn lại chính là một kẻ thú tính không hơn không kém. Cô ghê tởm hắn, càng ghê tởm chính mình.
Di Nguyệt nhắm nghiền mắt. Cô thu mình trong bồn tắm. Để dòng nước lạnh lẽo từ vòi sen rơi xuống, thấm vào từng tấc da thịt.
Một lúc sau khi sấy khô tóc, Di Nguyệt nhìn lại chiếc áo sơ mi của mình. Đúng là không thể mặc được nữa, tên độc ác kia thật sự đã phá hỏng chiếc áo của cô rồi.
Di Nguyệt đành tùy tiện mặc chiếc áo hắn đưa cho rồi ra khỏi phòng tắm.
Bước về phía giường ngủ, cô lấy ra trong túi xách một chiếc điện thoại. Nội dung đầu tiên hiện ra trước mắt Di Nguyệt là những cuộc gọi nhỡ nối tiếp nhau.
Một cuộc gọi, hai cuộc, rồi ba cuộc. Tất cả đều là của Thanh Tranh, nhìn đồng hồ lúc này cũng đã là chín giờ hơn. Cô tắt điện thoại, bỏ vào trong túi.
Cùng lúc đó, trong phòng lại vang lên tiếng gõ cửa khiến Di Nguyệt bất giác quay đầu lại. Cánh cửa gỗ vẫn đóng chặt, bên ngoài lập tức có tiếng người vọng vào.
“Di tiểu thư, chúng tôi đến để dọn dẹp.”
…-Hoàn chương 23-…