Người nào đó thản nhiên đáp lại một câu.
“Tôi đến xem cô đã dọn đồ đi chưa. Nhưng xem ra cô cứng đầu hơn tôi nghĩ.”
…………………………….
Hóa ra là hắn đã sớm biết chuyện này, nên mới cố tình đến đây. Di Nguyệt trong lòng có chút bất an. Vì làm sao cô biết được tên đàn ông thú tính như Cố Tử Du, tiếp theo sẽ lại làm ra những chuyện kinh khủng gì nữa.
Mà lần này cô lại dám làm trái lời hắn thật.
Không nằm ngoài dự đoán của cô, gương mặt hắn tuy không có sự thay đổi gì rõ rệt nhưng hành động thì lại hoàn toàn trái ngược. Cố Tử Du bỗng cho xe rẽ ngang vào một con ngõ nhỏ xa lạ.
Đi được một đoạn có thể thấy dân cư ở đây bắt đầu thưa thớt dần. Khác xa hoàn toàn với con đường lớn lúc nãy bọn họ đã đi.
Di Nguyệt bắt đầu lo lắng nhìn xung quanh, cả người không còn cảm thấy mệt mỏi như trước mà bắt đầu trở nên căng thẳng hơn. Với trí nhớ khá tốt của mình thì cô có thể chắc chắn rằng, đây không phải là đường về nhà. Vậy thì là đi đâu?
Di Nguyệt bắt đầu dè dặt hỏi hắn.
“Chúng ta…đang đi đâu thế?”
“Tìm cảm giác mới lạ.” – Hắn đáp lại một câu đầy ẩn ý, sau đó không nói gì thêm.
Cảm giác mới lạ cái khỉ gì vậy?! Thà rằng hắn cứ tiếp tục phát điên, xỉ vả cô đi. Sao lại phải giở trò mập mờ như vậy chứ.
Đúng lúc này, Cố Tử Du đột ngột dừng xe lại. Trong lúc còn đang bận suy nghĩ xem hắn muốn làm gì thì cô đã bị ngã dúi dụi về phía trước.
Di Nguyệt đưa tay xoa xoa cái trán đáng thương của mình, vừa đưa mắt quan sát tình hình phía trước. Chiếc xe của hắn dừng lại giữa một bãi cỏ cực kì thoáng đãng. Chính xác là một bãi cỏ với tầm nhìn cực kì rộng lớn.
Di Nguyệt thậm chí còn có thể nhìn thấy phía xa ngoài kia là nơi chân trời đã bắt đầu ngả ánh hoàng hôn rực rỡ. Khung cảnh tuy hoang vắng nhưng lại mang đến một cảm giác yên bình đến động lòng người.
Cố Tử Du tháo dây an toàn, xoay người lại nhìn cô. Ánh mắt quỷ quái kia của hắn rốt cuộc cũng phần nào khiến cô hiểu đuợc cái gọi là “cảm giác mới lạ” kia là gì.
Lần này, hắn chủ động lên tiếng trước.
“Một. Là ngay bây giờ cô gọi điện cho tên giám độc già khọm kia xin nghỉ việc ngay.”
Vừa nói, hắn vừa đưa bàn tay thon dài của mình lên cởi chiếc khuy áo sơ mi đầu tiên.
“Hai. Là tôi sẽ không ngại lôi cô ra ngoài làm tình ngay tại đây đâu.”
Giọng nói của hắn hoàn toàn rất nghiêm túc. Như thể nếu cô không làm theo, nhất định hắn sẽ ngay lập tức xé nát quần áo trên người cô.
Di Nguyệt tất nhiên là không muốn lặp lại chuyện hôm qua thêm một lần nào nữa. Cô bắt đầu thỏa thuận.
“Anh không được làm bậy! Tôi gọi là được chứ gì.”
Cô vừa kinh hãi nhìn hắn, hai tay cũng luống cuống cầm lấy điện thoại rồi bấm số gọi đi.
“Bật loa ngoài.” – Cố Tử Du lại lên tiếng ra lệnh.
Di Nguyệt làm theo lời hắn nói, gọi cho giám đốc Dương. Nhưng cô nào có phải như hắn, vừa dứt lời đã bị ông ta chửi cho một trận long trời lở đất.
Giám đốc Dương là người đàn ông đã khá lớn tuổi lại cực kì khó tính. Hơn nữa, trong lúc dự án quan trọng giữa công ty của ông ấy và Cố thị đang trong giai đoạn mở đầu thì cô lại vô cớ gọi đến xin nghỉ việc.
Nếu không phải vì Di Nguyệt đã tan làm từ sớm, thì chắc chắn ông ta sẽ còn tìm đến cô rủa xả một trận.
Đột nhiên lại bị mắng, Di Nguyệt cả gan hừng hực lửa giận nhìn người đàn ông đang ở trước mặt mình nhàn nhã hút thuốc. Hắn tựa người vào vô lăng, cổ áo sơ mi được nới lỏng để lộ một phần cơ ngực săn chắc.
Cuối cùng hắn cướp lấy điện thoại từ tay cô.
“Được hay không? Ông nói nhiều thế làm gì.”
Đầu dây bên kia dường như có chút bất ngờ, vài giây sau mới kịp lên tiếng đáp lại. Giọng điệu của ông ta so với vừa rồi thì thay đổi rất nhanh sau đó.
Ông ta nhẹ giọng hơn trước rất nhiều, cứ như là biến thành một người khác vậy.
“Cố tổng, việc này…”
“Cô gái tên Thanh Tranh gì đó, cứ để cho cô ta phụ trách dự án này đi.”