“Sao lại như thế này?” Trì Vị Ương cũng chú ý đến tin tức trên tivi.
“Anh ấy cũng bị thương sao?” Hạ Tinh Thần lẩm bẩm, trái tim không ngừng thổn thức. Thảm trạng ở quảng trường Bạch Vũ khiến cô kinh hồn bạt vía.
“Trời ơi, nghe nói tổng thống bị thương rồi, có thật không vậy?”
“Không phải chứ, nặng hay không?”
“Cái này ai mà biết. Đoán chừng vụ nổ này là nhằm vào ngài tổng thống đấy. Nếu ngài tổng thống bị thương thì tôi sẽ đau lòng chết mất.” Mấy người trong phòng nghỉ cũng nhìn thấy tin tức, lần lượt bàn luận ngay.
Hạ Tinh Thần dán mắt vào tivi, muốn xem tin tức cụ thể hơn nhưng tin tức cũng không nhanh đến vậy.
Trì Vị Ương nhìn bản tin rồi lại nhìn cô, huơ tay trước mặt cô hai cái: “Này! Tinh Thần, cậu không sao chứ? Mặt trắng bệch rồi kìa.”
Hạ Tinh Thần lắc đầu, bắt lấy tay Trì Vị Ương xuống, tầm mắt vẫn không rời khỏi tivi một giây nào.
“Tại sao còn chưa cập nhật tin mới?” Cô lo lắng thấp thỏm.
“Cậu đừng xem nữa.” Trì Vị Ương nói: “Sắp phải khảo hạch rồi, chúng ta đi chuẩn bị thôi.”
“Vị Ương, cậu đi trước đi, tớ đợi thêm lát nữa.” Cô rất muốn gọi điện thoại hỏi tình hình cụ thể nhưng cho dù là anh hay Lãnh Phi, cô đều không gọi.
Trì Vị Ương nhìn cô rồi lại nhìn tivi, sau đó hỏi: “Cậu đang lo cho ai?”
“Bạch Dạ…” Dường như cô buột miệng nói ra tên của anh, nói đến nửa chừng thì phát giác ra lập tức khựng lại, không nói nữa.
Trì Vị Ương vẫn còn nghe rất rõ, hỏi: “Ngài tổng thống?”
Tâm tư ngổn ngang trong lòng, Hạ Tinh Thần cũng không còn sức lực để giấu giếm cô nữa mà chỉ gật đầu.
Trì Vị Ương hoàn toàn chỉ xem cô là đang lo lắng theo kiểu công dân lo lắng cho lãnh đạo, không chấp nhận nói: “Được rồi, cậu cứ khéo lo vô ích. Ngài tổng thống là người cậu nên lo lắng sao? Hơn nữa, vệ sĩ bên cạnh ngài ấy nhiều như vậy chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên là thật rồi. Bây giờ cậu thấy còn chuyện nào quan trọng hơn khảo hạch? Đi theo tớ.” Trì Vị Ương kéo cô đi.
Trong lòng cô vẫn lo lắng không yên. Mặc dù không ở trước tivi nhưng lại không ngừng dùng điện thoại lướt tin tức, đã có tin đồn rằng phần tử khủng bố vũ trang đã ném bom nhằm vào ngài tổng thống.
Không có tin tức thì đồng nghĩa với sống chết không rõ!
Hạ Tinh Thần kinh hãi tột độ cho đến khi trên bản tin xác nhận ngài tổng thống bình an vô sự, cô mới thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt tái nhợt cũng hơi lộ ra ý cười.
Trì Vị Ương quan sát cô suốt một đoạn dài, không nhịn được hỏi: “Tinh Thần, sao tớ cứ cảm thấy… hình như tình cảm cậu dành cho ngài tổng thống không bình thường nhỉ? Tại sao cậu lại lo lắng cho ngài ấy như vậy?”
Hạ Tinh Thần ngẩn người, cất điện thoại vào, hỏi: “Ngài ấy là tổng thống của chúng ta, lẽ nào cậu không quan tâm sao?”
“Quan tâm chứ nhưng tớ quan tâm không giống kiểu của cậu. Cậu không chỉ là quan tâm thôi nhỉ? Hiểu thì biết cậu lo lắng cho ngài tổng thống, không hiểu còn tưởng cậu đang lo lắng cho người thương của cậu ấy!”
Người thương?
Hạ Tinh Thần vì ba chữ này của Trì Vị Ương mà thoáng giật mình.
Phải, anh bị thương, sao cô lại lo lắng đến vậy? Hai người họ… nói đúng ra thì cũng chẳng phải bạn bè tuy mấy chuyện thân mật đều đã làm cả rồi.
Không! Tuyệt đối không thể! Cô không thể ngốc nghếch xem người đàn ông đó là người trong lòng của cô được!
“Cậu đừng có nói bậy.” Hạ Tinh Thần trịnh trọng phản bác lời của Trì Vị Ương giống như là nói với cô ấy nhưng lại càng giống như nói với chính cô.
“Nếu phải nói thật thì người trong lòng tớ là Hứa Nham mới đúng, chẳng liên quan gì tới ngài ấy cả.”
Trì Vị Ương nhìn cô, bật cười thành tiếng: “Đùa cậu đấy, cậu cho là thật à? Tổng thống đẹp trai như thế, chiến tích lẫy lừng đến vậy, bây giờ xảy ra chuyện thì ai mà không lo lắng? Nếu không phải sắp khảo hạch thì tớ cũng lo chết đi được.”
Cho nên nói…
Vừa nãy cô lo lắng cho anh đến thế cũng không khác gì với người ta, là bình thường sao? Phải, chắc chắn là như vậy rồi.
Hạ Tinh Thần nghĩ vậy, trong lòng mới an tâm nhiều.
Thi phỏng vấn vẫn chưa đến lượt Hạ Tinh Thần, điện thoại trong tay cô lại rung lên.
Số lạ.
Cô không nghĩ nhiều mà lập tức đi sang một bên nghe điện thoại.
“Alo, cô Hạ.”
“Lãnh Phi?” Giọng nói này cô vừa nghe đã nhận ra ngay. Có điều sao cậu ta lại gọi điện thoại cho cô?
“Cậu có sao không? Tôi vừa xem tin tức, may là ngài tổng thống…”
“Cô Hạ, ngài ấy bị thương rất nặng, chúng tôi cần cô giúp đỡ. Phiền cô ra khỏi Bộ ngoại giao, tôi đã phái xe qua đó đợi ở cửa.”
“Cậu nói cái gì?” Hạ Tinh Thần căng thẳng.
“Nhưng rõ ràng trên bản tin nói…”
“Tình hình cụ thể không thể nói trong điện thoại được nhưng chuyện ngài ấy bị thương không thể truyền ra ngoài, mong cô nhanh chóng ra ngoài.”
“Được, tôi biết rồi, tôi lập tức ra ngay.”
Trong đầu Hạ Tinh Thần tràn ngập câu nói của Lãnh Phi “Ngài ấy bị thương rất nặng”, cô cất điện thoại, không kịp thông báo cho ai mà chạy thẳng ra ngoài.
Trì Vị Ương nhanh tay lẹ mắt bắt được cô lại: “Này! Cậu đi đâu? Sắp đến lượt cậu rồi!”
“Tớ không thi nữa! Cậu thi tốt nhé!”
“Cậu điên rồi?” Trì Vị Ương nhìn cô: “Đây là cơ hội lâu lắm mới giành được? Người khác muốn vào Bộ ngoại giao cũng hết cách, bây giờ cậu bước vào một chân rồi, nói không thi thì không thi?”
“Tớ thật sự có việc gấp.” Hạ Tinh Thần kéo tay cô ra, nỗi lo lắng hiện rõ trên mi tâm.
“Có chuyện gì còn quan trọng hơn công việc của cậu?”
Hạ Tinh Thần không thể giải thích cho cô hiểu được, trong lúc cô ấy hoàn toàn không hiểu gì thì cô đã gấp gáp ra khỏi Bộ ngoại giao. Trì Vị Ương tức giận giậm chân nhưng cũng chỉ có thể lo lắng suông.
Cô ra khỏi Bộ ngoại giao, một chiếc xe đã đỗ trước mặt cô. Hạ Tinh Thần đã từng gặp tài xế, là thân tín của Bạch Dạ Kình. Cô lập tức lên xe.
Trên đường, bầu không khí trên xe rất nặng nề. Mặc dù Hạ Tinh Thần không hỏi gì nhưng từ biểu cảm của tài xế cũng có thể đoán ra được. E rằng anh bị thương rất nặng, cô còn tưởng xe sẽ chạy thẳng đến phủ tổng thống nhưng quẹo lách nhiều vòng lại đến một nơi vắng vẻ.
Sau khi đi qua vô số trạm gác, một căn nhà không lớn lắm xuất hiện trước mắt cô. Ở một nơi vừa yên tĩnh vừa vắng vẻ như thế này cực kì hút mắt.
Xe dừng lại, Lãnh Phi đã đích thân ra đón.
Sắc mặt Lãnh Phi cũng khá nặng nề, Hạ Tinh Thần vừa nhìn đã sáng tỏ trong lòng.
“Ngài ấy sao rồi?”
“Cô Hạ vào trong ắt sẽ biết.”
Biết được tâm trạng nặng trĩu của Lãnh Phi, Hạ Tinh Thần cũng không hỏi nhiều mà chỉ hỏi: “Không biết tôi có thể giúp được các cậu gì không?”
Lãnh Phi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Hạ tiểu thư biết nấu cơm chứ?”
“Dĩ nhiên.”
“Giặt đồ còn có mấy việc vặt hàng ngày thì hoàn toàn không có vấn đề gì chứ?”
“Ừm.” Vốn dĩ cô chẳng biết gì cả nhưng sau khi sinh Đại Bạch thì những chuyện này tự nhiên đều sẽ biết thôi.
Chỉ là…
Lúc này Lãnh Phi lại hỏi mấy vấn đề không quan trọng này làm gì chứ?
“Đã như thế thì mấy ngày nay có thể phiền cô Hạ chăm sóc ngài tổng thống rồi. Bây giờ cục diện chính trị rối ren, trong và ngoài nước đều như hổ rình mồi. Vì thế tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết chuyện ngài tổng thống bị thương được. Không có người hầu, chúng tôi chỉ có thể tìm cô Hạ, hi vọng cô có thể hiểu cho.”