Ngay khi Hạ Tinh Thần lại lần nữa hoảng hốt bước ra khỏi đồn cảnh sát, năm chiếc xe ô tô màu đen từ từ chạy tới và đột ngột dừng lại trước mặt cô.
Cửa chiếc xe dẫn đầu được mở ra, một bóng dáng cao to bước ra khỏi xe.
Lần trước Hạ Tinh Thần đã gặp qua tình huống này, lần này cô đã chuẩn bị tâm lý và lòng cảnh giác.
“Cô Hạ.”
Lãnh Phi bước tới, hơi cúi đầu nói: “Ông chủ muốn gặp cô, xin cô hãy đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Hạ Tinh Thần cau mày: “Ông chủ của các người là ai?”
“Đến nơi, tự nhiên cô sẽ biết.”
“Ngay cả thân phận cũng không nói rõ mà đã khẳng định rằng tôi sẽ đi theo cậu như thế à?”
Lãnh Phi khẽ cười nói: “Nếu cô Hạ còn muốn gặp cậu chủ Bạch thì lên xe đi cùng chúng tôi đi. Nếu không thì cô vĩnh viễn cũng không tìm thấy cậu chủ Bạch đấy?”
Hạ Tinh Thần nghe ra được. Ý của người này là nếu bọn họ cố ý không muốn để cho cô nhìn thấy Đại Bạch thì cả đời này cô sẽ không thể tìm thấy thằng bé.
“Được rồi, tôi đi với các người. Tôi cũng muốn nhìn thử xem, rốt cuộc ông chủ của các người là ai mà có thể ỷ quyền cậy thế để lừa dối che giấu mọi người một cách hung hăng ngang ngược như vậy.”
Lãnh Phi nở một nụ cười thâm thúy nói: “Nhất định sẽ không khiến cho cô thất vọng. Xin mời!”
Cậu ta làm một cử chỉ.
Đã có người bước xuống, mở cửa xe một cách cung kính và đứng chờ ở đó.
…
Dọc theo đường đi, trong lòng Hạ Tinh Thần cũng lo lắng không yên, không biết lát nữa mình sẽ phải đối mặt với cái gì.
Một lúc sau, cô bị Lãnh Phi đưa đến một trang viên. Trong trang viên có một ngôi nhà xây theo kiểu châu Âu rất sang trọng.
“Bây giờ cậu chủ đang lên lớp, một lát nữa mới quay trở về, nếu cô thấy buồn chán thì có thể đi loanh quanh trong nhà. Tuy nhiên, từ hôm nay trở đi cô sẽ ở lại đây cùng với cậu chủ. Sau này, cô cứ coi như đây là nhà của mình đi.”
“Cái gì?”
Hạ Tinh Thần ngạc nhiên.
Nhưng mà lời nói của Lãnh Phi hoàn toàn không phải là một cuộc thảo luận, mà là thông báo cho cô biết. Cô vốn không có quyền để từ chối.
“Phòng của cô ở trên tầng, sẽ có người giúp việc đưa cô đi làm quen với cảnh vật xung quanh.” Lãnh Phi cúi đầu nhìn thời gian: “Cô hãy tắm rửa và thay quần áo đi, khoảng hai tiếng nữa, ông chủ sẽ tự mình đến gặp cô, cảm ơn vì những hy sinh mà cô đã làm cho ngài ấy trong những năm qua. Lúc này cô có thể nghĩ thử xem, cô muốn ngài ấy bồi thường hay cảm ơn cô như thế nào, chỉ cần có thể làm được, ngài ấy đều sẽ không từ chối cô.”
Hạ Tinh Thần giống như nghe thấy một trò đùa lớn, ngẩng đầu lên cười gượng một tiếng “ha”, không nhịn được trào phúng nói: “Giọng điệu lớn thật đấy! Trước khi nhìn thấy anh ta, tôi còn phải tắm rửa và thay quần áo, anh ta là ngài Tổng thống hay sao?”
Lãnh Phi không nói gì, chỉ cười thản nhiên ra hiệu với quản gia: “Quản gia, tôi giao cô Hạ cho ông.”
Vốn dĩ, Hạ Tinh Thần không nghĩ đến việc đi tắm và thay quần áo. Kết quả là mọi thứ hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Cô được mấy nữ giúp việc đưa thẳng vào phòng tắm sang trọng, rồi đẩy vào trong bồn tắm vô cùng rộng.
Hạ Tinh Thần vẫn muốn vùng vẫy, kết quả bồn tắm quá thoải mái khiến cô bị nghiện khi ngâm mình trong nước, thậm chí không muốn cử động đầu ngón tay.
Người đàn ông này thực sự quá giàu có! Mặc dù cô không biết nhiều về nội thất trang trí, nhưng cô có thể thấy rằng ngay cả những viên gạch trong ngôi nhà này cũng là vô giá. Kích thước của gian phòng tắm này cũng lớn hơn toàn bộ ngôi nhà mà cô và Đại Bạch đang ở.
Thực ra Hạ Đại Bạch làm con trai của anh cũng rất tốt! Ít nhất… Không phải lo lắng về việc ăn uống, cũng không phải chịu khổ cùng với cô…
Hạ Tinh Thần nằm trên thành bồn tắm, tự an ủi bản thân, nhưng trái tim lại đang thắt lại. Sợ rằng Hạ Đại Bạch có một người ba giàu có như vậy sẽ trực tiếp quên mất người mẹ nghèo khó như cô…
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, người giúp việc đã cầm quần áo và đứng chờ ở bên ngoài. Tinh Thần nhìn qua một lượt, những chiếc váy thanh lịch đó đều là của Chanel, là loại đắt tiền. Bây giờ, những thứ này đối với cô mà nói chỉ nghĩ thôi cô cũng không dám nghĩ, nhưng Hạ Tinh Không lại chất đầy tủ.
Bây giờ, mỗi một người trong nhà họ Hạ đều cưng chiều cô ta.
Hạ Tinh Thần ép bản thân không nghĩ về những điều tồi tệ đó.
“Anh ta cũng rất hào phóng nhỉ.” Hạ Tinh Thần chế nhạo nói, cô cũng không khách khí, trực tiếp mặc nó vào.
“Cô Hạ, cô mặc nó rất đẹp.” Người giúp việc khen ngợi cô.
“Cảm ơn.” Tinh Thần mỉm cười: “Ông chủ của các người sắp đến chưa?”
“Cô xuống tầng uống một chút trà đi, ngài ấy sắp đến rồi.”
Hạ Tinh Thần nói ừ và đi xuống tầng. Cô thực sự nóng lòng muốn gặp anh!
Khi Tinh Thần ngồi trên ghế sofa xem đến cuốn tạp chí thứ mười, cô nghe thấy có tiếng xe ô tô vang lên bên ngoài.
Ngay sau đó, tất cả người giúp việc lần lượt chạy ra từ bên trong, mặc dù rất vội vàng nhưng đều đã được huấn luyện kỹ càng.
Định làm gì vậy?
Hạ Tinh Thần nghi ngờ không hiểu, ngẩng đầu nhìn ông quản gia vừa mới leo ra khỏi hầm rượu, ông ấy vừa đi vừa chỉnh sửa chiếc nơ trên cổ. Nhìn thấy cô, ông ấy vội vàng nói: “Cô Hạ, cô mau ra ngoài cùng với chúng tôi! Ông chủ đã đến rồi!”
Khi Hạ Tinh Thần nghe thấy câu này, cô đặt tờ tạp chí trên tay xuống và đứng dậy.
Vốn dĩ cô rất tò mò muốn nhìn thấy người đàn ông này, nhưng khi thực sự được nhìn thấy anh, tim cô lại đập loạn xạ “thình thịch thình thịch”. Bàn tay buông thõng bên hông hơi siết chặt, cô có chút căng thẳng.
Cho đến hôm nay, cô vẫn còn mơ hồ nhớ về một tuần triền miên đó trong giấc mơ…
Anh đã từng hôn mình một cách nóng bỏng như vậy…
Bây giờ, cô cần phải nhìn rõ người đó…
Cô cùng ông quản gia đi ra ngoài, nhìn thấy mấy chiếc ô tô đỗ cạnh nhau trên lối đi bên ngoài trang viên từ xa.
Cánh cửa của chiếc xe thứ hai được mở ra, người đàn ông đó… Người đàn ông chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cô cứ như vậy tiến vào tầm mắt của cô.
Bên ngoài ngôi nhà, ánh nắng chói chang. Anh cao khoảng một mét tám mươi tám, theo sau là năm người và đang bước từng bước đến gần cô trong ánh sáng vàng. Ánh sáng mặt trời quá sáng khiến cô phải híp mắt lại, đến cả khuôn mặt của người đàn ông cô cũng không nhìn rõ.
Trong đầu chỉ có khí thế nghiêm nghị, khí chất xuất chúng, nhấc chân bước đi một cách lãnh ngạo và cao quý, gần như thu hút mọi ánh nhìn của người khác.
Người đàn ông đắt giá mà cô nghĩ sẽ không tồn tại trên đời đã thực sự xuất hiện và đứng trước mặt cô.
Cái bóng cao to của người đàn ông bao trùm lấy Hạ Tinh Thần, lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân cao một mét sáu mươi năm lại nhỏ bé như vậy, cô cần phải cố gắng rướn cổ lên để nhìn anh.
“Hạ Tinh Thần?” Anh cao ngạo nhìn xuống cô, nói tên cô với một giọng điệu lạnh lùng.
Chính là giọng nói đó!
Đã từng xuất hiện trong giấc mơ…
Đáy lòng của Tinh Thần đang lay động, giống như trong lòng cô đã đánh đổ một lọ ngũ vị hương, với đủ loại mùi vị.
Cô nghiến răng, kiễng chân, giơ tay lên…
“Bốp.” Đột nhiên một âm thanh giòn giã vang lên. Bất ngờ không kịp đề phòng, mặt người đàn ông bị đánh lệch sang một bên.
Bên cạnh, tất cả mọi người đều há hốc miệng, lúc này đám người giúp việc đều toát mồ hôi lạnh. Trời ơi! Người phụ nữ này… Có biết mình đã đánh ai không?
Lại nhìn về phía ngài Tổng thống… khuôn mặt đẹp trai không chê vào đâu được, lúc này lại âm trầm giống như sẽ có một cơn bão tố ập đến bất cứ lúc nào, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Một người đi theo phía sau người đàn ông đã bước về phía trước, nghiêm nghị nắm lấy vai Hạ Tinh Thần.