Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 38



Hôm nay trên mạng xã hội xuất hiện một chủ đề siêu hot – #Món đồ Bảo Phạn Lưu đầu tiên của tôi#

Dưới sự dẫn dắt của các blogger thời trang có sức ảnh hưởng lớn, rất nhiều người tiêu dùng đã tham gia vào hoạt động này và bắt đầu đăng tải những tấm ảnh về món đồ Bảo Phạn Lưu đầu tiên mà họ sở hữu. Trên thực tế, rất nhiều cô gái trẻ đều thích đăng tải về những gì mà mình mua được, giờ có thêm cái cớ tham gia hoạt động, bọn họ thậm chí còn tích cực hơn.

Những người đã mua hàng của Bảo Phạn Lưu – cho dù ở độ tuổi nào cũng đều có thể đăng tải những bức ảnh về món đồ đầu tiên của họ và chia sẻ câu chuyện vào lúc mua nó. Nhiều người dùng trẻ tuổi chưa mua hàng của Bảo Phạn Lưu cũng rất hào hứng đi mua món đồ đầu tiên và tham gia vào hoạt động này. Ngay cả những người không mua cũng dành ra một sự chú ý nhất định cho hoạt động.

Đương nhiên đây chính là kế hoạch tiếp thị trực tuyến từ Tổ kế hoạch của Bảo Phạ Lưu.

Đều nhờ Tống Mị Thoa đã truyền cảm hứng cho Tống Phong Thời khi cậu dẫn cô đi mua túi xách.

Tống Phong Thời nghĩ ý tưởng món đồ xa xỉ đầu tiên còn khắc sâu ấn tượng hơn cả mối tình đầu này thật sự rất thú vị, sau khi lăn giường với Kim Lan Thù, về nhà ngắm trăng lòng buồn man mát ý tưởng lại tuôn ra như suối, cậu mới bất chợt nghĩ ra được kế hoạch này.

Có thể bao quát hết tất cả các độ tuổi, không phân biệt giới tính, độ tương tác cao và cũng có cốt truyện rõ ràng để kể.

Hoàn toàn đáp ứng được tất cả yêu cầu của Kim Lan Thù.

Vì vậy, kế hoạch nhanh chóng được thông qua và đưa vào thực tiễn.

Hiệu quả cũng rất khả quan.

Tất nhiên, sự kiện này cũng nhanh chóng thu hút các thương hiệu khác tham gia, do đó cũng làm loãng “nồng độ” của Bảo Phạn Lưu trong chủ đề. Chủ đề hot hơn # Món đồ xa xỉ đầu tiên # nhanh chóng gạt chủ đề này xuống và trộn lẫn vào các sự kiện quảng bá rầm rộ của nhiều thương hiệu khác. Thế nhưng tất cả đều không quan trọng, Bảo Phạn Lưu là người đi trước, là người uống “ngụm canh đầu”*, vậy là đủ.

(*) Ngụm canh đầu – 头啖汤: là ngụm súp đầu tiên mới đun sôi, và người uống nó tức là người đầu tiên dám nếm thử. Nói cách khác, nó mang ý nghĩa “dám là người đầu tiên thử nghiệm”.

Kim Lan Thù ngồi đọc báo cáo trong văn phòng, một lúc sau, Âu Văn gõ cửa đi vào.

Âu Văn cười nói: “Triển lãm tơ lụa do chính quyền quận Ngô chủ trì sắp bắt đầu. Tất cả các thương hiệu lớn đều đã được mời, bao gồm cả Bảo Phạn Lưu của chúng ta. Ngài có muốn đích thân đến đó không?”

“Tôi phải tự mình đi?” Kim Lan Thù hỏi.

Âu Văn trả lời: “Đây là dự án do chính phủ chủ trì. Ngài nhất định phải gặp trực tiếp các lãnh đạo địa phương. Nếu không đi thì sẽ không…”

“Ra vậy. Tôi đi xem một chút.” Kim Lan Thù nói, “Nhắc mới nhớ, tôi từ nước ngoài trở về, còn chưa từng tham gia triển lãm tơ lụa trong nước.”

Âu Văn gật đầu nói: “Vâng, cũng có thể tiện tay đặt hàng vài loại tốt. Giá tơ lụa trong nước tương đối rẻ. Nếu có thể tận dụng chúng được, chi phí sản xuất sẽ giảm đi rất nhiều. Dù sao khi làm đồ xa xỉ thì tơ lụa vẫn được sử dụng khá phổ biến. “

“Ừm.” Kim Lan Thù gật đầu.

Âu Văn suy nghĩ một hồi, lại nói: “Tổ kế hoạch gần đây làm việc rất hiệu quả, ngài có muốn thưởng cho họ đi cùng không? Coi như đi hóng gió cũng được.”

Nghe vậy, Kim Lan Thù cười nói: “Để cả tổ cùng đi? Sẽ không quá khoa trương chứ?”

“Cũng đúng.” Âu Văn gật đầu, “Thôi thì để tổ trưởng mang theo hai người tác giả chính của hai bản kế hoạch lần này, ngài thấy sao?”

“Vậy còn được.” Kim Lan Thù cười gật đầu.

Hai tác giả chính của cả hai bản kế hoạch, không phải đều là Tống Phong Thời hay sao?

Những người trong tổ biết rằng chỉ có Giả Khắc Lâm và Tống Phong Thời có thể đi “du lịch công cộng”*, mặc dù họ cảm thấy mình không thể đi là do bị phân biệt “bên nặng bên nhẹ”, nhưng ngoài miệng vẫn phải ngậm ngùi tán thành. Dù sao đi nữa, Giả Khắc Lâm là tổ trưởng, còn Tống Phong Thời đã hai lần đóng góp phương án thành công, nếu họ không đi thì ai đi?

(*) Du lịch công cộng: du lịch do nhà nước tài trợ, tức là chi phí đi lại của khách du lịch hoàn toàn là do nhà nước chi trả và họ cũng không phải tự trả bất kỳ chi phí nào.

Trước khi khởi hành, Giả Khắc Lâm lại mời các thành viên trong tổ cùng đi ăn bữa cơm. Mọi người vừa trò chuyện vừa cười nói, bầu không khí hòa hợp êm ấm.

Họ cùng nhau đi đến quận Ngô. Trước khi bắt đầu buổi triển lãm, lãnh đạo địa phương quận Ngô đã tổ chức một buổi gặp mặt với ông chủ của các thương hiệu lớn này, tại cuộc họp, họ nhấn mạnh rằng quận Ngô có lịch sử lâu đời về các sản phẩm tơ lụa và thêu thùa, đồng thời hi vọng các thương hiệu có thể tăng cường đẩy mạnh hợp tác.

Kim Lan Thù nghiêm túc lắng nghe trong suốt cuộc họp, ngồi bên cạnh hắn là Lưu Dịch Tư. Kim Lan Thù không nhận ra Lưu Dịch Tư chính là người lúc trước đã tặng khăn lụa cho Tống Phong Thời. Dù sao hai người chỉ từng chạm mặt nhau một lần trong cửa hàng. Lưu Dịch Tư thậm chí còn không biết mối quan hệ giữa Kim Lan Thù và Tống Phong Thời, vậy nên hai người họ chỉ coi nhau như bạn bè tình cờ quen biết.

Họp xong, Lưu Dịch Tư và Kim Lan Thù sóng vai cùng nhau rời khỏi hội trường. Lưu Dịch Tư lại gần hỏi Kim Lan Thù: “Kim tổng, tôi nghe nói anh muốn đặt hàng trước?”

Kim Lan Thù cười: “Không phải anh cũng vậy sao?”

Lưu Dịch Tư cười nói: “Bên chúng tôi vừa đặt trước một chút vải georgette*, và vải trơn crepe satin*.”

“Ừm, chúng ta đồng quan điểm.” Kim Lan Thù đáp.

Cả hai người họ đều ngầm hiểu.

Lãnh đạo địa phương đã mở họp vận động, bọn họ cũng không thể không nể mặt mà đặt hàng. Chỉ là khi được tận mắt đi xem những gian hàng triển lãm, đồng thời cũng đến thăm các xưởng sản xuất tại địa phương, hai người mới kinh ngạc khi thấy tơ lụa của thủ đô ngàn năm tuổi này còn thua kém rất xa so với tiêu chuẩn quốc tế. Tóm lại, nguyên nhân là do trang thiết bị quá lạc hậu, nhiều máy nhuộm vẫn còn từ những năm 70 – 80. Toàn vùng chỉ có hai nhà máy tinh chế nên lụa tơ tằm được sản xuất bởi nhà máy ở quận Ngô đều khá thô ráp, nhìn vẫn có thể nhận ra được chỉ là lụa tơ tằm bình thường mà kỹ thuật thủ công đặc biệt không làm được. Loại chất lượng vật liệu này, chỉ có thể xuất khẩu nguyên liệu thô để gia công ở nước ngoài hoặc làm hàng dệt giá rẻ như ga trải giường, rèm cửa,… chứ dùng để làm khăn lụa của Bảo Phạn Lưu hay sườn xám của Thượng Uyển Xuân là tuyệt đối không thể nào.

Nhưng còn phải nể mặt mũi người ta, thế nên cả hai người họ chỉ đặt một lô bán thành phẩm rồi lại đem về gia công lại cho đạt tiêu chuẩn.

Lưu Dịch Tư nói: “Thuyết 3 đô la, Kim tổng hẳn đã có nghe nói.”

Kim Lan Thù cười nói: “Nếu tôi không hiểu sai thì, tấm lụa này, nếu được bán tại Bảo Phạn Lưu… Ừm, hoặc là Thượng Uyển Xuân của các anh làm thành một chiếc khăn lụa rồi đem bán – giả sử bán một chiếc với giá 3 đô la, vậy thì bên quận Ngô phụ trách cung ứng tơ lụa, cũng chỉ có thể kiếm được 1 đô. Tiền kiếm không nhiều mà đối thủ cạnh tranh lại không hề ít, 1 đô này kiếm được cũng không dễ dàng chút nào.”

“Không sai. Chúng ta đều có thể thấy được rằng thiết bị của họ đã lỗi thời, thiếu đổi mới, có lẽ hầu hết bọn họ đều biết điều đó. Chỉ là họ chỉ có thể kiếm được mỗi 1 đô này, thế nên bọn họ mới không có đủ khả năng chi trả cho việc nâng cấp trang thiết bị, nâng cao tay nghề và chi phí chiêu mộ các nhà thiết kế giỏi.”

Kim Lan Thù gật đầu: “Thế mới nói, công nghiệp phát triển, lửa sém lông mày. Lời nói hàng ngày, cũng không hoàn toàn chỉ là nói suông.”

“Suy cho cùng, thương hiệu mới càng có giá trị.” Lưu Dịch Tư nhìn Kim Lan Thù nói, “Đó là lý do tôi gây dựng Thượng Uyển Xuân, bởi vì muốn phát triển thương hiệu địa phương.”

Kim Lan Thù cười: “Không phải Thượng Uyển Xuân của các anh vẫn còn mua tơ lụa của Ý sao?”

Lưu Dịch Tư thở dài, lại nhìn Kim Lan Thù, cười nói: “Kim tổng thật sự không biết cách trò chuyện.”

Kim Lan Thù cũng cười: “Chỉ có thể mong ngài rộng lòng tha thứ.”

Trong lúc hai người còn đang tán gẫu cười cười nói nói, bất giác đã ra khỏi hội trường. Kim Lan Thù lúc ra ngoài đã nhắn tin cho Âu Văn, gọi anh ta qua “đón” mình, thế nhưng không ngờ người tới lại là Gia Ngu. Gia Ngu thấy Kim Lan Thù nói chuyện với một người lạ mặt cũng có chút sững sờ.

Kim Lan Thù liền giới thiệu: “Đây là tổng giám đốc Lưu Dịch Tư của Thượng Uyển Xuân. Gọi Lưu tổng.”

Gia Ngư đáp ứng với một chất giọng giòn tan – chính là chất giọng “yêu kiều dụ hoặc” trong mắt Tống Phong Thời: “Xin chào, Lưu tổng. Tôi là Gia Ngu.”

Lưu Dịch Tư gật đầu cười: “Chào cậu.”

Kim Lan Thù hỏi: “Âu Văn sao không tới?”

“Anh ấy có việc khác phải làm.”

“Cậu ta thì có việc gì?” Kim Lan Thù cau mày, “Hiện tại chỉ mới giao cho cậu ta nhiệm vụ hướng dẫn thực tập sinh, mà đã học được cách lười biếng?”

Trời đất chứng giám, Âu Văn nào dám lười biếng? Chẳng qua là do Gia Ngu một hai đòi phải thay thế Âu Văn đi đón, anh suy nghĩ dù sao người ta cũng có quan hệ nên đành mắt nhắm mắt mở đồng ý.

Trợ lý bên Lưu Dịch Tư cũng vừa tới đưa Lưu Dịch Tư rời đi.

Kim Lan Thù nói “BYE” với Lưu Dịch Tư, sau khi quay đầu liền nói: “Hừ, một kẻ ngoại bang, còn giả vờ yêu nước thương dân cái gì.”

Gia Ngu cùng Kim Lan Thù trở về chỗ ở tạm thời. Bọn họ được lãnh đạo địa phương sắp xếp cho ở trong một khách sạn suối nước nóng trông khá tốt. Gia Ngu vừa tản bộ cùng Kim Lan Thù vừa cười nói: “Suối nước nóng ở đây cũng không tệ lắm. Nghe nói còn có thể giúp cường thân kiện thể.”

Kim Lan Thù không có đáp lời.

Gia Ngu lại hỏi: “Kim tổng có đi tắm suối nước nóng không?”

“Hử?” Kim Lan Thù từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng không rõ.

Gia Ngu đã quen với việc Kim Lan Thù hờ hững, lạnh nhạt nên phối hợp nói: “Tất cả mọi người bàn nhau ngày mai sẽ cùng đi tắm suối nước nóng, bọn họ đều đặt cược rằng người cao quý như Kim tổng sẽ không chịu ngâm cùng một chỗ với chúng tôi. Nhưng nếu có thể ở cùng một chỗ cũng rất tốt, bởi vì dáng người của Kim tổng nhất định rất tuyệt… “

Gia Ngu nói liên miên lải nhải một hồi lâu, Kim Lan Thù chỉ tập trung vào mỗi hai chữ.

Kim Lan Thù hỏi: “‘Mọi người’? ‘Mọi người’ gồm những ai?”

“À, có tôi, Ruth, Reddy, ừm… Giả Khắc Lâm từ Tổ kế hoạch, và Tống Phong Thời.” Gia Ngu dừng một chút, sau đó nói thêm, “Tống Phong Thời đến từ Tổ kế hoạch và là tác giả của tổ bọn họ.” Gia Ngu đặc biệt giải thích, kẻo cái người Kim Lan Thù không thèm quan tâm thế sự này lại không nhận ra Tống Phong Thời là ai.

“Đều đi?” Kim Lan Thù hỏi.

“Đều đi.”

“Suối nước nóng vớ vẩn gì thế? Một đám người khỏa thân tắm?” Kim Lan Thù lắc đầu, “Không được. Còn ra thể thống gì.”

Gia Ngu mỉm cười: “Tôi đã nói mà, Kim tổng nhất định không thích đi.”

Gia Ngu thấy Kim Lan Thù ngày thường ăn mặc khá kín đáo, ngay cả cách nói năng làm việc cũng rất thận trọng hoàn toàn không giống một người thích ngâm suối nước nóng trong cùng một cái bể với những người khác chút nào.

Kim Lan Thù ngồi một mình trong phòng, suy nghĩ một hồi lâu sau liền nhắn tin cho Tống Phong Thời: “Cậu tới phòng của tôi.”

Tống Phong Thời còn đang sắp xếp đồ đạc, nhìn thấy tin nhắn của Kim Lan Thù cũng nhanh chóng đi đến phòng của hắn. Kim Lan Thù tiến lên ôm lấy cậu, lăn lộn một trận lớn.

Sau khi làm xong, lúc Tống Phong Thời đang rửa mặt trước gương, liền hét lên: “Cậu làm thì làm đi, tại sao còn cắn tôi làm gì?”

“Không có cắn, đó là dấu ‘ô mai’.” Kim Lan Thù trịnh trọng giải thích.

“Tôi đánh chết cậu.” Tống Phong Thời nhìn trên vai mình, lốm đốm lấm tấm vết đỏ, người thông minh vừa nhìn liền biết chuyện gì đã xảy ra. Sắc mặt Tống Phong Thời xanh mét: “Ngày mai tôi còn muốn đi tắm suối nước nóng! Cậu gặm như chó thế này, thì sao tôi đi tắm được? “

“Chó gặm cái gì… Có biết nói chuyện không hả…” Kim Lan Thù khoanh tay dựa vào cửa, vẻ mặt dửng dưng, “Hơn nữa cậu cũng không có nói ngày mai cậu muốn đi tắm suối nước nóng, thì sao mà tôi biết được?” “

“Cậu…” Tống Phong Thời bất lực.

Kim Lan Thù đột nhiên bế ngang Tống Phong Thời lên, cười nói: “Ngoài ban công phòng tôi có một cái suối nước nóng, chúng ta cùng đi ngâm mình đi.”

Tống Phong Thời kinh hãi: “Đừng có quậy nữa!”

Kim Lan Thù dễ dàng bế Tống Phong Thời ra ngoài ban công. Phòng của Kim Lan Thù thuộc loại sang trọng, tất nhiên ban công cũng tương đối rộng rãi, thoạt nhìn giống như một khu vườn nhỏ. Bên trong có một hòn non bộ, xung quanh còn có thêm vài khóm trúc xanh và một dòng suối nước nóng chảy róc rách, bốc hơi nghi ngút, phía trước còn đặt một bức bình phong Vân Mẫu, có thể chặn không cho người khác nhìn trộm.

Kim Lan Thù thả Tống Phong Thời vào bể suối nước nóng, tiếp tục lăn lộn cùng cậu hồi lâu. Lúc đầu Tống Phong Thời còn cảm thấy ngại ngùng, nhưng sau một hồi náo loạn, thấy có bình phong chặn lại, liền chẳng thèm quan tâm nữa. Cả hai người làm ầm ĩ đến mức nước nóng đều văng tung tóe lên trên lá trúc, chậm rãi nhỏ giọt.

Sau khi náo đủ, Tống Phong Thời nằm ở bên bờ suối nước nóng thở dốc. Kim Lan Thù vẫn còn khá sung sức, tiện tay hái một cái lá trúc, kẹp giữa hai ngón tay, viết chữ lên lưng Tống Phong Thời, lại cười hỏi: “Đoán được tôi viết chữ gì không?”

Tống Phong Thời mệt mỏi híp mắt nói: “Không biết.”

“Là chữ ‘Xấu’.” Kim Lan Thù nói đùa, “Thế mới nói, đến cả chữ xấu mà cậu cũng không biết viết như thế nào.”

Tống Phong Thời cảm thấy bất lực trước những câu nói đùa ngây ngô đến mức nhàm chán của Kim Lan Thù, cậu không thèm để ý đến hắn nữa, chỉ híp mắt lại nghỉ ngơi.

Kim Lan Thù thấy Tống Phong Thời thật sự buồn ngủ, cũng không làm loạn nữa, bế cậu lên tắm rửa sạch sẽ rồi ôm nhau ngủ say.

– ———————————————————–

(*) Vải Georgette: là một loại vải dệt thoi được xoắn chặt chẽ theo dạng sợi xoắn z và xoắn s. Các đường xoắn này tạo nên lớp nhăn nheo trên bề mặt vải.

chapter content

(*) Vải crepe satin: Vải gồm hai mặt, một mặt là satin bóng bẩy và mặt còn lại là crepe nhẵn mịn.

chapter content

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.