Lưu Dịch Tư quay đầu lại nói: “Nhắc mới nhớ, tôi dù gì cũng đã giúp em giải vây, em nếu là một người có phép tắc, đúng thật là nên cảm tạ tôi.”
Tống Phong Thời sững sờ hỏi: “Cái gì?”
“Đã từng nghĩ tới chưa?” Lưu Dịch Tư hai tay khoanh ở trước ngực, bộ dáng trông có hơi cao cao tại thượng, nhưng ánh mắt vẫn toát ra vẻ ôn nhu, “Làm sao, cảm tạ tôi?”
“Ừm…” Tống Phong Thời xoa xoa trán mình, hệt như trên đó đang có mồ hôi chảy ròng ròng cần lau đi, “Thật sự là…Chưa từng nghĩ tới…”
Hai người nhìn nhau cười trong im lặng.
Tống Phong Thời dùng giọng điệu đùa cợt nói: “Tôi cho rằng ngài đây là một người lễ độ phi phàm, làm việc tốt không cần tới báo đáp, và nếu như tôi cứ luôn miệng nhắc đến chuyện trả ơn, thì giống như đang bôi nhọ nhân phẩm của ngài hơn!”
Lưu Dịch Tư nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười của Tống Phong Thời nói: “Em thật là biết cách nói chuyện. Chỉ một câu nói liền khiến cho tôi không dám đưa ra bất cứ yêu cầu nào hết, bởi nếu tôi mà đưa ra thì trông sẽ giống như đang tự chà đạp nhân phẩm của chính mình, có đúng không?”
Tống Phong Thời cười lắc đầu: “Sao lại thế được?”
Lưu Dịch Tư cũng cười nói: “Nhưng lần này tôi đành mặt dày một lần vậy, nhất định phải nhờ em theo tôi đến một nơi.”
Tống Phong Thời cũng không phải không muốn cảm tạ Lưu Dịch Tư, nhưng xét đến sự mập mờ và khúc mắc trong đó, chẳng bằng cậu cứ “vờ như không biết” rồi rũ sạch hết quan hệ. Thế nên, Tống Phong Thời vốn định dùng lời lẽ mềm mỏng để từ chối khéo Lưu Dịch Tư, không ngờ từ chối không thành, còn phải đầu hàng nhận lời. Về phần cái nơi mà Lưu Dịch Tư nhờ cậu đi cùng, có vẻ cũng không phải vấn đề lớn gì, là trang viên của một doanh nghiệp tư nhân, nghe bảo là có một buổi yến tiệc. Lưu Dịch Tư nói rằng anh không có bạn ở đó, nên muốn Tống Phong Thời đi cùng mình. Tống Phong Thời nói: “Buổi yến tiệc này hẳn là nơi tụ tập của mấy minh tinh điện ảnh và mấy phú nhị đại trong giới. Tôi đến đó trông sẽ rất kì cục.”
“Em nghĩ nhiều rồi.” Lưu Dịch Tư nửa đùa nửa thật nói, “Chẳng qua bời vì trợ lý của tôi bận việc, nên muốn gọi em đến để thế chỗ, bưng trà rót nước, chứ không lẽ mời em đến làm quý nhân?”
Tống Phong Thời lúc này mới an tâm cười nói: “‘Quý nhân’ thì thật không dám, nhưng nếu làm ‘người hầu’ thì vẫn còn chấp nhận được!”
Bên phía Gia Ngu lúc đang lái xe về lại nội thành, bỗng nhận được một cú điện thoại của một tên hồ bằng cẩu hữu, biết tin Lưu Dịch Tư và Tống Phong Thời lại hẹn gặp nhau.
Cậu ta rất đỗi vui mừng, thế nhưng duy trì không được quá nửa phút. Bởi vì, cậu ta vốn tưởng là có thể bắt được chứng cứ Lưu Dịch Tư và Tống Phong Thời đang “hẹn hò”, chỉ tiếc là bằng hữu của cậu ta nói rằng, Lưu Dịch Tư và Tống Phong Thời chỉ ngồi trong quán cà phê uống ly nước, không hề nhìn ra được chút gì giống một đôi “cẩu nam nam”.
Có câu nói như này “bắt trộm thì bắt tận tay, bắt gian phải bắt tại giường”! Cho nên nhất định phải bắt ngay tại giường, để chứng minh chiếc mũ xanh này không phải là hàng giả kém chất lượng.
“Ấy nhưng mà, rốt cuộc bọn họ hẹn gặp nhau riêng tư như thế này, là để cho người ta nghi ngờ à?” Gia Ngu nghĩ thầm, “Lúc trước mình đi báo cáo với Kim Lan Thù rằng Lưu Dịch Tư và Tống Phong Thời có quan hệ bất chính, hình như hắn ta có hơi tức giận… Với lại, không có chứng cứ xác thực trong tay mà mình lại chạy đi mách lẻo lung tung, chỉ sợ lại chọc giận hắn…”
Tính tình khó chịu của Kim Lan Thù, cậu đã được nếm trải qua rồi.
Hôm nay Kim Lan Thù ra ngoài không có dẫn theo Âu Văn, chỉ có mỗi Thụy Khắc đi cùng. Tuy rằng Kim Lan Thù không thích việc mang theo trợ lý khi ra ngoài làm việc, nhưng cũng không thể nào không có người chạy việc vặt cho hắn, giám đốc cấp cao như Thụy Khắc càng không thể làm chân chạy việc vặt được, nên hắn mới tùy tiện mang theo một người trợ lý tên Ruth phụ trách chạy tới chạy lui. Ruth đã nhận tiền của Gia Ngu, từ trước đến nay hắn ta làm việc đều rất nghiêm túc và có trách nhiệm, nên ngay khi nhận được tin nhắn của Gia Ngu, hắn liền đề nghị với Kim Lan Thù đến nhà hàng ở trong khu mua sắm ăn tối, dựa theo kế hoạch để Kim Lan Thù có thể nhìn thấy Lưu Dịch Tư và Tống Phong Thời trong quán cà phê đối diện. Bằng cách này, Gia Ngu không cần ra mặt, mà cũng có thể “ném đá giấu tay” thành công.
Tống Phong Thời không hay biết gì, nhưng Kim Lan Thù đúng thật là đã bị “ném đá” trúng đích.
Kim Lan Thù vốn không coi Lưu Dịch Tư là một mối nguy hại lớn cần giải quyết.
Bởi vì tối hôm qua lời giải thích của Tống Phong Thời nghe có vẻ rất thuyết phục. Thế nhưng, điều mà Kim Lan Thù không ngờ tới chính là, chỉ ngay ngày hôm sau, chân trước hắn vừa bước ra khỏi cửa phòng không bao lâu, mà chân sau Tống Phong Thời đã đi hẹn hò với Lưu Dịch Tư?
Đi con mẹ cậu.
Kim Lan Thù và Thụy Khắc, Ruth đến một nhà hàng gần đó dùng bữa tối, trong lòng vẫn cảm thấy rất tức giận, cơn giận của hắn hệt như một con cá nóc đang phình hơi căng tròn, từng chiếc gai trên cơ thể đều dựng thẳng lên, khiến cho bất cứ ai cũng không thể chạm vào.
Thụy Khắc thấy Kim Lan Thù sắc mặt tối sầm, cũng không biết nên nói cái gì. Ruth lại vờ như chưa có chuyện gì xảy ra chuyên tâm báo cáo lịch trình: “Tiếp theo chúng ta phải đi thị sát Ngân gia thôn, trưởng thôn muốn giữ chúng ta lại ăn tối. Nếu tính như vậy thì, tối nay ngài muốn quay về đây nghỉ ngơi? Hay là ở lại nhà của trưởng thôn nghỉ ngơi?”
Kim Lan Thù suy tính một lát, nói: “Nghỉ lại nhà của trưởng thôn đi.”
Kim Lan Thù lại gửi một tin nhắn cho Tống Phong Thời, nói: “Tối nay tôi không về khách sạn, cậu cứ ở đó đi.”
Trong lòng hắn có hơi âm u nghĩ: Có thể nào, cậu ấy biết tối nay mình không về đó… liền nhân cơ hội cùng với Lưu Dịch Tư…?
Không, không có khả năng!
Tiểu Tống không phải là loại người như vậy!
Mắt của cậu ta cũng không có bị mù, thì sao có thể bỏ qua mình mà đi tìm Lưu Dịch Tư được chứ?
Người thông minh một chút đều biết Kim Lan Thù tôi đây tốt hơn Lưu Dịch Tư gấp trăm lần!
Kim Lan Thù cảm thấy mình thật sự là độc nhất vô nhị, một người sáng suốt như Tống Phong Thời chắc sẽ không ngốc mức đi thích cái đồ rác rưởi Lưu Dịch Tư đó đâu ha!
Về phần Tống Phong Thời, cậu lại nghĩ Lưu Dịch Tư tốt hơn Kim Lan Thù rất nhiều, thế nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác mù quáng, đi đâm đầu yêu phải một tên tra nam.
Có biện pháp nào sao?
Cho nên, suy nghĩ của Tống Phong Thời và Kim Lan Thù cũng tạm có thể coi như là “Trăm sông đổ về một biển”.
Về phần Gia Ngu, thì lại cho rằng Kim Lan Thù mắt mù, cậu so với Tống Phong Thời tốt hơn rất nhiều, nhưng tại sao Kim Lan Thù lại chướng mắt cậu?
Gia Ngu gọi cho Mẹ Gia than vãn không ngớt miệng, mắng Tống Phong Thời thành đồ cặn bã ti tiện nhất. Mẹ Gia ngáp dài một cái nói: “Đừng có nói với mẹ mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này nữa. Con cũng đừng có tập trung hết tinh lực vào Kim Lan Thù, có câu nói là ‘không thể bỏ tất cả trứng gà vào cùng một cái giỏ’, con cũng nên học cách nhìn xa trông rộng một chút đi, học hỏi Tống Phong Thời người ta kìa, mọi việc đều thuận lợi, không có thiệt thòi cái gì hết. “
Gia Ngu bị cắt ngang, trong lòng cảm thấy rất uất ức: “Nói nghe dễ dàng ghê, còn không phải là vì tôi có một người mẹ như bà sao? Mấy người hơi có danh tiếng ở cái quận Ngô này đều không chào đón tôi. Người ngoài vòng tôi càng không quen biết.”
Mẹ Gia không ngại việc bị con mình quở trách, cũng không thấy khó chịu, chỉ cười nói: “Có muốn gặp người ngoài vòng không? Thế bữa tiệc tối nay do Bà Ngô tổ chức con còn không mau tham gia? Bữa tiệc tối hôm nay của bà ấy đa phần người tham gia đều là doanh nhân nước ngoài. Con có thể thử vận may của mình một chút.”
Bữa tiệc tối đó, Kim Lan Thù cũng được mời, nhưng Kim Lan Thù tối nay phải đến Ngân gia thôn thị sát, nên đành phải từ chối. Gia Ngu diện một bộ tây trang ôm sát người rồi đi đến bữa tiệc, nhưng thật không ngờ lại tình cờ bắt gặp Lưu bằng Dịch Tư và Tống Phong Thời sóng vai đi cùng nhau.
Vốn dĩ, chuyện mà Lưu Dịch Tư muốn nhờ Tống Phong Thời, chính là để Tống Phong Thời bồi hắn cùng tham gia bữa tiệc tối này. Bà Ngô vốn còn muốn giúp Lưu Dịch Tư tìm đối tượng, nhưng khi nhìn thấy Lưu Dịch Tư mang theo người đến, liền nở nụ cười, hỏi: “Vị này là…?”
Lưu Dịch Tư nói: “Đây là bạn của tôi.”
“À.” Bà Ngô thở phào nhẹ nhõm, “Thì ra là bạn à. Sao ta lại chưa từng gặp nhỉ? Cậu là thiếu gia nhà nào thế?”
Câu hỏi này bỗng khiến Tống Phong Thời rơi vào thế bí.
Tống Phong Thời quan sát thấy bữa tiệc này từ rượu cho đến thức ăn đều vô cùng đắt đỏ, sàn nhà lát đá cẩm thạch, đèn pha lê lấp lánh treo trên đầu, trông chẳng khác gì một bữa tiệc cao cấp, cậu đến đây quả thật chính là “một kẻ ngoại lai”, rất dễ trở thành trò cười cho người khác.
Bà Ngô thuận miệng hỏi một câu “Thiếu gia nhà nào”, không phải để Tống Phong Thời khó xử, thế nhưng Tống Phong Thời tự cảm thấy bản thân hèn mọn, mới thành ra khó xử.
Lưu Dịch Tư khẽ cười nói: “Đây là Tống tiên sinh, người ngoài vòng, bà không nhận ra em ấy cũng đúng.” Nói xong, Lưu Dịch Tư lại khẽ nâng cằm, hướng ánh mắt đến một chỗ gần đó: “Thế vị kia lại là thiếu gia nhà ai vậy?”
Bà Ngô nương theo ánh nhìn của Lưu Dịch Tư, bắt gặp Gia Ngu trong đám người. Bà cười khẩy: “Thiếu gia gì chứ? Ta cũng không biết.” Sau đó, Bà Ngô khẽ đáp một tiếng “Xin lỗi không tiếp được”, tay nâng ly rượu, xoay người rời đi, thấp giọng hỏi trợ lý, “Cái thứ sinh vật *** đó sao có thể lấy được thư mời vào đây?”
Gia Ngu dạo quanh bữa tiệc tựa như một chú bướm đang tung cánh vờn quanh nhụy hoa, bất chợt đụng phải Lưu Dịch Tư và Tống Phong Thời ở sân thượng gần đó, hai bên cười chào hỏi nhau cho có lệ.
Gia Ngu nâng ly nói: “Thật trùng hợp, hóa ra hai người quen nhau à? Sao trước giờ tôi chưa từng được nghe nói tới?”
Tống Phong Thời nghe giọng điệu này của Gia Ngu, thật sự rất buồn nôn, nhưng cậu vẫn cười nói: “Thế sao? Chúng tôi chỉ tình cờ quen biết thôi, cái vòng của ngành này rất nhỏ. Tính tình nếu tốt thì rất nhanh sẽ gặp gỡ được rất nhiều bạn bè đồng nghiệp, sau này, cậu sẽ biết. “
Gia Ngu cười trừ nói: “Tiểu Tống nói như vậy, người không biết còn tưởng rằng là do tính tình tôi không tốt, cho nên mới không quen được nhiều bạn bè?”
Tống Phong Thời bật cười: “Nói gì vậy chứ? Ý tôi là thời gian cậu làm việc không lâu. Cậu thật sự rất thích nói đùa.”
Gia Ngu cũng mỉm cười, đang định nói gì đó, nhưng Lưu Dịch Tư đã cắt ngang, như để phá vỡ tình hình hiện tại, liền chuyển chủ đề: “Vừa rồi tôi và Tiểu Tống có tranh luận một chút.”
“Tranh luận cái gì?” Gia Ngu tò mò hỏi.
Lưu Dịch Tư thật sự chuyển chủ đề thành công, lại cười nói: “Tôi nói quần áo của tôi là màu đỏ gạch, nhưng Tiểu Tống lại nói là màu đỏ trà. Cậu nghĩ thế nào?”
Lưu Dịch Tư đang mặc một bộ âu phục tối màu, đơn giản nhã nhặn, màu sắc hơi thay đổi dưới ánh đèn sáng chói, thật ra là do nó được làm từ những sợi tơ nhiều màu đan xen theo sợi dọc và sợi ngang nên sắc thái sẽ thay đổi dưới ánh sáng trực tiếp. Gia Ngu hơi nghiêng người nhìn kỹ, “Màu này là…” Đang nói chuyện, Gia Ngu đột nhiên cảm thấy có một lực đẩy tác dụng lên lưng mình, ly rượu trong tay nghiêng ngả, rượu vang đỏ liền đổ hết lên quần áo của Lưu Dịch Tư.
Tống Phong Thời cảm thán nói: “Ôi trời ơi, sao cậu lại bất cẩn như vậy?”
Sắc mặt Gia Ngu trắng bệch, lại thấy vẻ mặt của Tống Phong Thời và Lưu Dịch Tư, cậu ta lập tức hiểu ra, nghiến răng nghiến lợi: “Hai, hai người… hai người bẫy tôi!”
Động tĩnh bên này đã khiến Bà Ngô chú ý. Bà Ngô cùng trợ lý tiến đến gần hỏi: “Có chuyện gì?”
Lưu Dịch Tư vừa lấy ra khăn lụa lau chùi vạt áo, vừa cười nhạt nói: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là vị tiểu thiếu gia đây đổ rượu lên quần áo của tôi.”
Bà Ngô sắc mặt có hơi thay đổi, nhìn kỹ một chút rồi chợt nói: “Ây da, đúng là tiếc thật đấy, loại vải này chính là vải Tống Cẩm thượng hạng đó nha!”
Sắc mặt của Tống Phong Thời khẽ biến: Không phải mới nãy Lưu Dịch Tư còn nói với mình rằng đây chỉ là một chất liệu vải thông thường, cộng thêm tiền gia công cắt may, mới tạm tính cái giá 2 vạn tệ sao?
Tuy rằng Tống Phong Thời làm trong ngành xa xỉ đã lâu, nhưng lại rất ít cơ hội tiếp xúc với các loại vải truyền thống của Trung Quốc, nên không rõ giá cả, nếu không đã không bị chủ nhà hàng gài bẫy vụ bức tranh lụa hồi trước. Thế nên, khi Lưu Dịch Tư đề nghị lấy cái bộ quần áo không đáng tiền này đi “trả thù” Gia Ngu, Tống Phong Thời cảm thấy 2 vạn tệ đối với Lưu Dịch Tư và Gia Ngu cũng không đáng là bao, mà nghe có vẻ rất thú vị nên liền đồng ý.
Lưu Dịch Tư tiếp lời: “Thôi bỏ đi, tôi nghĩ tiểu thiếu gia đây cũng không phải cố ý đâu.”
Gia Ngu đang cố gắng kìm nén cơn giận, nhưng rốt cuộc vẫn phải mở miệng nói: “Thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”
Bà Ngô ban đầu không hề có chút hảo cảm nào với Gia Ngu, lúc này liền nhân cơ hội được đà lấn tới: “Nếu là dạng vải thông thường thì không sao, thế nhưng loại vải quý như vậy lại bị làm hỏng, sao có thể dùng một câu ‘không cố ý’ rồi cho qua chuyện? Tiểu thiếu gia à, ta dù sao cũng là người lớn, là bậc trưởng bối, không thể không dạy ngươi một số đạo lý. Như này đi, cậu bồi thường tiền cho người ta.”
Gia Ngu mặc dù tức giận, nhưng cũng không dám đắc tội với Bà Ngô, chỉ đành nói: “Đương nhiên tôi phải bồi thường rồi. Nhưng mà phải bồi thường bao nhiêu đây?”
Lưu Dịch Tư nói: “Thôi được rồi, chỉ cần trả phí giặt ủi thôi.”
“Cái loại vải này của cậu là vải tổng hợp, giặt rồi thì cũng coi như đồ bỏ!” Bà Ngô thở dài, “Ta làm ra cái này, sao có thể không biết được?”
Lưu Dịch Tư cười nói: “Bồi thường tiền xong thì cũng mất lòng nhau, thôi thì như này đi, tôi thấy bức bình phong Tô Châu mà Bà Ngô đem bán từ thiện ở đằng kia rất không tồi. Tiểu thiếu gia mua tặng cho tôi, cứ coi như tình cờ kết thêm bạn mới, rồi tặng quà cho nhau, hai bên hòa hợp, tất cả cùng vui.”
“Được.” Bà Ngô cười gật đầu nói: “Lưu tiên sinh quả đúng là một người có học thức. Nói chuyện lịch sự lại biết trước sau, thật sự là một cậu trai tốt.”
Nói rồi, Bà Ngô kéo Gia Ngu đi mua bình phong. Gia Ngu khổ không thể nói, nhưng cũng không thể bỏ tiền ra được. Bởi vì tiền trợ tiếp hàng năm của cậu ta vốn đã rất ít, đa phần đều rơi vào trong tay Mẹ Gia, Gia Ngu càng là không xu dính túi, đành phải bất chấp cầu xin tha thứ, Bà Ngô cười lạnh nói: “Thật là, đã không có tiền thì sao không thành thật làm việc đi, còn chạy đến chỗ này uống rượu gây chuyện làm gì?” Bà Ngô quở trách Gia Ngu một phen, lại tự mình gọi điện cho Mẹ Gia mắng vốn cho một trận, mắng cho Mẹ Gia mất hết mặt mũi. Mẹ Gia vội vàng nói xin lỗi, cũng chấp nhận thanh toán tiền cho bức bình phong.
Gia Ngu vốn định đến đây để bắt gian nhưng không ngờ vừa mất mặt, lại vừa mất tiền.
Bức bình phong đó quả thật rất đắt, nhưng nó nhỏ hơn nhiều so với một bức bình phong thông thường, gọi là đồ dùng để trang trí thì đúng hơn. Khung bằng gỗ hoa lê vàng, ở giữa là tấm lụa Tô Châu thêu hình một đôi uyên ương. Không lớn lắm, nhưng lại ăn điểm ở độ tinh xảo, vì vậy giá thành không kém gì một bức tranh thêu lớn.
Lưu Dịch Tư nhận món quà này, sau đó thuận miệng nói đem nó tặng cho Tống Phong Thời, đương nhiên là Tống Phong Thời từ chối đủ kiểu, có chết cũng không nhận. Lưu Dịch Tư nói: “Thì thôi vậy. Vốn là muốn tặng quà, còn làm cho em không vui. “
Tống Phong Thời lắc đầu cười nói: “Nói thế nghe giống như tôi đang làm kiêu vậy. Thật ra là do tôi rất ‘không dám nhận’. Anh biết mà, mới nãy tôi còn đổ rượu làm hỏng bộ quần áo đắt tiền đó của anh, tôi đã rất áy náy. Thì bây giờ sao dám nhận quà của anh chứ.”
Lưu Dịch Tư cười đáp: “Rõ ràng là Gia Ngu đổ rượu, em áy náy cái gì?”
Tống Phong Thời và Lưu Dịch Tư vừa đi về phía vườn hoa vừa nói chuyện, thấy xung quanh không có ai, cậu mới nhỏ giọng nói: “Còn không phải là do tôi đẩy cậu ta sao?”
Lưu Dịch Tư cũng nói nhỏ theo: “Chứ không phải là do tôi xúi giục em à? Nếu nói như vậy, thì tôi mới đúng là ‘kẻ chủ mưu’.”
Nói xong, Lưu Dịch Tư chợt mỉm cười, ánh mắt anh toát ra một vẻ ranh mãnh khác hẳn với vẻ nội liễm thường ngày.
Tống Phong Thời nhớ tới vẻ kinh hãi của Gia Ngu vừa nãy, nỗi uất ức trong lòng cũng bay biến đi mất dạng, tâm tình sảng khoái nhìn ngắm cảnh vật bên trong khu vườn. Đây là một khu vườn mang hơi hướng cung đình, mang vẻ đẹp cổ điển mà thanh lịch, bên cạnh hành lang có một hồ nước, hơi nước bốc lên dưới ánh trăng tựa như sương mù. Bất giác, Tống Phong Thời đã đứng tựa vào lan can nhìn xuống, cậu ngây người nhìn ảnh ngược của mình phản chiếu dưới làn nước. Và trong hình ảnh phản chiếu đó, Lưu Dịch Tư cũng đang nhìn Tống Phong Thời.
Hiện giờ Tống Phong Thời trông rất đẹp.
Lưu Dịch Tư muốn vươn tay chạm vào Tống Phong Thời. Thế nhưng Lưu Dịch Tư cũng kịp thời nhận ra rằng, ngọn gió buổi đêm trong sân vườn này có thể lướt qua những sợi tóc trên trán Tống Phong Thời, đó gọi là lả lướt; lá cây trong sân có thể rơi trên vai Tống Phong Thời, đó chính là tình cờ – nhưng chỉ có tay của Lưu Dịch Tư là không thể, bởi vì đó chính là mạo phạm.
Thật sự cảm thấy tiếc hận.
Lưu Dịch Tư kiềm nén, đút hai tay vào túi quần, phong độ nhẹ nhàng, mỉm cười nói với Tống Phong Thời: “Cũng đã khuya rồi, tôi đưa em về.”
– ———————————————————————————
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau Kim tổng và Tiểu Tống cãi nhau ~