“Làm người phụ nữ của tôi! Hửm?”
Bạc Hàn Xuyên đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi của cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm.
“Bạc Hàn Xuyên…”
“Hửm?”
“Tôi rất đói bụng.”
“Trốn tránh vấn đề.”
Thẩm Ngân Tinh gật đầu: “Ừm, dù sao đồng ý nhanh như vậy, tôi cảm thấy mình không rụt rè lắm.”
Nghe vậy, môi Bạc Hàn Xuyên dần dần cong lên: “Em đúng là giày vò tôi mà. Tuy nhiên…. tôi có thể hiểu đây là một cách đồng ý gián tiếp không?”
Thẩm Ngân Tinh cũng cong môi, hai má ửng hồng có chút bối rối mang theo vài phần lười biếng ám muội.
“Tôi chưa nói đồng ý, anh nghĩ như vậy cũng không sao, nhưng bây giờ đầu óc tôi rất hỗn loạn, biết đâu ngủ một giấc ngày mai tỉnh dậy, có thể tôi sẽ quên những chuyện đã xảy ra đêm nay.”
Bạc Hàn Xuyên híp mắt: “Vậy có phải tôi nên làm chút gì đó để em có thể hoàn toàn nhớ rõ? Dù sao chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng không phải tôi chỉ mới làm một hai lần.”
Trong mắt Thẩm Ngân Tinh hiện lên chút bối rối: “Không… hiện tại tôi còn đang bị bệnh.”
Bạc Hàn Xuyên lại cúi người xuống chôn ở trong cổ cô.
Đôi môi ấm áp in trên làn da của cô, cảm giác râm ran tê dại truyền tới khiến cơ thể Thẩm Ngân Tinh run rẩy.
“Không được… Bạc Hàn Xuyên! Ưm…”
Giọng nói hoảng hốt của Thẩm Ngân Tinh đột nhiên vang lên.
Trên xương quai xanh đau nhói, sau đó Bạc Hàn Xuyên mới bình tĩnh buông cô ra, chăm chú nhìn vào gương mặt của cô.
“Bằng chứng”
Âm thanh thản nhiên, trong giọng nói của anh có chút vui sướng.
“Em không thể không nhận.”
Thẩm Ngân Tinh thở dài một hơi: “Thật sự hết cách với anh…”
Bạc Hàn Xuyên đứng dậy từ trên giường: “Yên tâm, anh vẫn có thể hiểu được, từ câu nói của em anh có thể đưa ra kết luận, em đã đồng ý rồi.”
“… Anh không cảm thấy quá trình theo đuổi của anh quá ngắn sao? Em còn chưa nếm đủ cảm giác được theo đuổi… ”
“Không sao, sau này mỗi ngày đều cho em cảm nhận.”
Thẩm Ngân Tinh dừng một chút, sau đó kéo khóe môi: “… Cũng được, nhớ kỹ những việc như nắm tay, ôm, hôn không nằm trong phạm vi theo đuổi.”
Bạc Hàn Xuyên cười nhạt: “Không thể!”
“…” Thẩm Ngân Tinh bất lực nhìn anh, chỉ là mặt mày đã hơi buồn ngủ.
Hiển nhiên là vừa rồi cô đã tiêu hao không ít tinh lực.
Bạc Hàn Xuyên thấy vậy, khom người kéo cô từ trong chăn lên dựa vào đầu giường.
“Chờ chút đã, em đừng ngủ, ăn gì đó rồi ngủ tiếp.”
Cô giương mắt lên nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh xuống lầu lấy cho em.”
Bạc Hàn Xuyên thu hồi giọng điệu trêu chọc vừa rồi giữa hai người, giọng nói rất nhẹ nhàng và nghiêm túc.
Trong lòng Thẩm Ngân Tinh ấm áp, nhìn thân ảnh thon dài cao ngất của anh từ từ đi ra khỏi phòng.
Cô chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vừa rồi, cô đã tự mình đánh cược…
Không lâu sau, Bạc Hàn Xuyên bưng khay lên, một bát cháo đơn giản và hai món ăn, nhìn Thẩm Ngân Tinh ăn từng chút một.
Sau đó cô lại uống một viên thuốc rồi mới chậm rãi nằm xuống.
“Ngủ đi.”
Thẩm Ngân Tinh chống đỡ mi mắt im lặng nhìn anh.
“Yên tâm, chờ sau khi em ngủ anh mới rời khỏi.”
Thẩm Ngân Tinh không bận tâm đến cảm xúc hiện tại của Bạc Hàn Xuyên nữa, nghe được lời bảo đảm của anh, rốt cuộc cô cũng nhắm mắt lại.
Trong lúc mơ hồ, cô thoáng cảm nhận được một cảm giác mát lạnh mềm mại ở trên mi tâm của mình, bao gồm cả hơi thở quen thuộc tràn ngập trong không khí, quanh quẩn nơi chóp mũi bao phủ lấy cô.
Đó là một cảm giác an tâm trước nay chưa từng có.
Chắc chắn cô đã ngủ, Bạc Hàn Xuyên mới rời khỏi phòng.
Anh đứng ở cửa, chiếc điện thoại mà anh đã tắt bao nhiêu lần lại rung lên lần nữa.
Điện thoại được kết nối, bên trong phát ra âm thanh xé ruột xé gan và tiếng thở hổn hển của Ân Duệ Đức!
“Alo, anh Bạc, bây giờ anh đang ở đâu? Chúng tôi đã ở Bích Hoàng chờ anh cả đêm.”