“Để con xuống xem sao!”
Trong lòng Dương Lan Hương cảm thấy chuyện này thật đáng ghét, bà ta không thể nuốt trôi cục tức này nên đã tự mình mở cửa xe bước xuống.
Nhân viên phục vụ ở cửa nhìn thấy người trên xe bước xuống, một tràng âm thanh truyền đến trong chiếc tai nghe truyền tin đeo trên tai, ánh mắt anh ta khẽ thay đổi, trực tiếp tắt máy lấy số ngay trước mắt Dương Lan Hương.
Dương Lan Hương đứng khựng lại, trong chớp mắt cơn tức giận đã xộc lên tận não.
Đây rõ ràng là cố ý!
Bà ta nghiến răng nhưng vẫn đi đến trước mặt nhân viên phục vụ, lạnh lùng hỏi:
“Rốt cuộc nhà hàng các người có ý gì? Dựa vào đâu mà nhắm vào chúng tôi chứ? Các người làm kinh doanh mà còn muốn chọn khách à?”
Nhân viên phục vụ đó nở một nụ cười chuẩn mực, khách sáo nói:
“Đúng vậy, thưa bà. Có điều bà là khách hàng duy nhất được chọn của nhà hàng chúng tôi từ trước đến nay!”
Hai chân Dương Lan Hương mềm nhũn, suýt chút nữa thì tức đến mức ngã khụy xuống đất!
“Các… các người… tôi… tôi muốn khiếu nại các người!”
“Mời bà tự nhiên.”
Phép lịch sự hoàn hảo vẫn hiện hữu trên nụ cười của nhân viên phục vụ, anh ta rõ ràng không hề để tâm đến chuyện bị người khác kiện cáo.
Nhưng cũng chính như vậy lại khiến cho Dương Lan Hương hơi ngập ngừng do dự, càng không dám manh động.
Như Ý Hiên không phải là một nơi đơn giản, có thể đứng vững được trong nhiều năm như vậy đương nhiên cũng có lý do của nó.
Đến một người nhân viên nhà hàng nhỏ bé mà cũng ngạo mạn và ngang ngược như vậy, không biết chủ của nhà hàng này rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Nhưng…
“Thứ nhất chúng tôi không ăn trộm, thứ hai chúng tôi cũng chẳng ăn cướp, thứ ba chúng tôi chưa từng gây sự ở chỗ các người, các người dựa vào cái gì mà phân biệt đối xử như vậy?”
Sự kiêu căng của Dương Lan Hương đã vơi đi rất nhiều so với trước đó, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận!
“Dựa vào việc các người đã đắc tội với bà chủ tương lai của chúng tôi.”1
“…” Dương Lan Hương nhất thời sững sờ.
Vẻ mặt hoàn toàn ngỡ ngàng!
Thật ra không chỉ mỗi bà ta, mà ngay cả người nhân viên phục vụ khi nói ra điều này, bản thân anh ta không hề phản ứng lại được.
Tất cả đều là nói theo âm thanh trong chiếc tai nghe truyền tin.
Nói thật, anh ta chỉ biết quản lý của nhà hàng này và thật sự không biết ông chủ rốt cuộc là ai?
Còn về bà chủ tương lai đó thì anh ta lại càng không biết!
Vậy nên vào lúc Dương Lan Hương sững người một lúc lâu rồi hỏi bà chủ tương lai của các người là ai, anh ta chỉ có thể hùng hồn đáp lại một câu – không thể trả lời!
Dương Lan Hương tức đến đỏ mặt tía tai, nghiến răng nghiến lợi. Bà ta vừa định quay người rời đi, lại nhìn thấy hai nhân viên từ trong nhà hàng đi ra, một người trong tay dắt một con chó ngao Tây Tạng cao đến ngang eo, lông đỏ rực khắp người, khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ bước ra.
Nhìn thấy Dương Lan Hương đang đứng ở cửa, nó đột nhiên nhe răng trợn mắt sủa ầm lên, nhảy xồm xồm như thể chỉ cần lơ là một chút thôi là nó sẽ lao đến cắn chết bà ta!
Dương Lan Hương “bộp, bộp, bộp” lùi về sau mấy bước liền, ôm lấy ngực, sắc mặt tái nhợt!
Cũng đúng lúc này, bà ta lại nhìn thấy một nhân viên phục vụ khác đang bưng một bát cháo gạo trong tay đặt xuống trước mặt con chó ngao Tây Tạng!
Chú chó ngửi ngửi rồi cúi đầu xuống ăn.
Một sự sỉ nhục nặng nề!1
Trong chớp mắt, Dương Lan Hương tức tối đỏ bừng mặt, đứng đơ ra đấy một lúc lâu, thật sự không biết phải nói gì, bà ta đành ôm ngực, quay người đi đến bên cạnh xe.
Khương Huệ Vân đã nhìn thấy hết sự nhục nhã xảy ra ở bên đó, đợi Dương Lan Hương đến gần, bà cụ thấp giọng hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
“Con không biết, họ nói là chúng ta đắc tội với bà chủ tương lai của bọn họ… Nhưng ai mà biết được bà chủ tương lai của họ là ai chứ?”
Khương Huệ Vân cau mày lại ngay tức khắc.
“Có phải có hiểu lầm gì rồi không?”
Sao bọn họ có thể đắc tội với người khác chứ?
“Cái đó con cũng không biết nữa!”
Lúc này, Dương Lan Hương vừa kinh sợ vừa tức giận, làm gì còn nhiều tâm trạng và sức lực để quan tâm những chuyện này nữa.
“Được rồi, lên xe đi! Không còn sớm nữa, mau đến nhà hàng khác mua ít đồ ăn gửi cho Tư Duệ! Chắc chắn trong chuyện này có hiểu lầm gì đó!” Khương Huệ Vân suy ngẫm rồi nói.
Sao bọn họ có thể vô duyên vô cớ đắc tội người khác chứ?
Nếu thật sự là như vậy, e là cái người ở bên ngoài không thể bớt lo lắng Thẩm Ngân Tinh kia, không biết lại gây chuyện với người ta vào lúc nào nữa.
Nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc nhà họ Thẩm đã vì cô mà đã phải gánh chịu bao nhiêu sự khinh bỉ và chê cười đây?
Nghĩ đến điều đó, trong lòng bà cụ thấy vô cùng phẫn nộ.1