Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 47: Doanh nghiệp cá nhân



Chính là cô Thẩm không thể sai được!

Nhưng mà…

Chẳng phải trước đó anh Bạc đã nói là một mình cô cũng có thể ứng phó, bảo anh ta không cần phải lo lắng cho cô sao?

Vậy sao bây giờ lại?

Cô Thẩm ở đó thế nào, anh ta cũng không thể nào biết được mà?

“Anh Bạc, chuyện…”

Lần đầu tiên Du Văn trở nên luống cuống ở trước mặt Bạc Hàn Xuyên.

Chuyện này bảo anh ta phải trả lời như thế nào đây?

Lần đầu tiên đi theo anh Bạc gặp phải loại sinh vật “phụ nữ” này.

Anh ta cũng là lần đầu gặp phải một cô gái lên kiệu hoa đấy!

Bạc Hàn Xuyên hơi nhíu mi.

Du Văn ép thân thể mình cúi xuống thấp hơn, anh ta cực kỳ sợ hãi.

“Hay là… đợi lát nữa kết thúc hội nghị tôi sẽ đi tra nhé?”

Bạc Hàn Xuyên lãnh đạm quét mắt nhìn anh ta một cái, Du Văn lập tức đổi giọng: “Tôi lập tức đi tra ngày!”

“Ừm.”

Lúc này Bạc Hàn Xuyên mới nhíu mày đáp lời, tiếp tục nhìn hồ sơ ở trong tay.

Trước đó Du Văn thở phào nhẹ nhõm chưa từng có trước đây, xoay người nhanh chân đi ra khỏi phòng họp.

Ngã một lần khôn hơn một chút!

Trải qua chuyện này, Du Văn quyết định, ngoại trừ chuyện cô Thẩm ăn ngủ đi tắm đi vệ sinh, anh ta nhất định phải lưu ý đến tất cả mọi chuyện liên quan đến cô Thẩm!

Lúc này anh ta còn nhớ lại trước khi diễn ra hội nghị vào hôm nay, cuộc đối thoại liên quan đến cô Thẩm giữa bọn họ.

Không ngờ câu nói “không cần lo lắng” của anh Bạc chỉ là để an ủi anh ta?

Du Văn không nhịn được trong lòng cười ha hả hai tiếng.

Thật muốn hỏi anh Bạc một câu, mặt có đau hay không?

Mười phút sau, Du Văn tiến vào phòng họp với sắc mặt khó coi.

Trong phòng hội nghị áp suất vô cùng thấp, vừa bước vào đã bị một trận âm phong đập vào mặt.

Hiển nhiên, như vậy là vì anh Bạc lại bắt được vấn đề gì đó rồi.

Du Văn lặng lẽ đi tới không một tiếng động, khom lưng tiến đến gần nói nhỏ vào trong tai Bạc Hàn Xuyên.

Anh ta báo cáo chuyện Thẩm Ngân Tinh mạnh mẽ từ chức với Bạc Hàn Xuyên một cách qua loa.

Đợi đến khi Du Văn nói hết lời, sự nghiêm nghị và lạnh lùng không đổi giữa hai đầu lông mày của Bạc hàn Xuyên mới thu liễm lại mấy phần.

Nhìn kỹ vốn không có biến hoá gì quá lớn, nhưng chỉ trong nháy mắt không khí trong phòng họp lập tức giống như một loại gió xuân mát mẻ, xuân về hoa nở, mặt trời chiếu sáng khắp nơi.

Mọi người khó hiểu âm thầm nhìn nhau, tuy rằng không biết trợ lý Du nói cái gì với Bạc Hàn Xuyên nhưng cuối cùng bọn họ cũng có cơ hội thở dốc.

Du Văn cũng thầm kinh hãi, nhưng hình như anh ta đã tìm được bí quyết gì đó?

Trước đây anh ta chưa bao giờ nghĩ tới, thoạt nhìn anh Bạc thanh tâm quả dục và không gần nữ sắc như thế lại có hứng thú đối với phụ nữ.

Bạc Hàn Xuyên ngồi tại chỗ nhìn thoáng qua hồ sơ ở trong tay, mọi người vốn tưởng rằng hội nghị sẽ tiếp tục nhưng chỉ sau mấy giây, bọn họ nhìn thấy sếp lớn nhà mình đứng lên, từ tốn nói một câu “tan họp” rồi xoay người rời đi.

Hả?

Đây là tình huống gì?

Từ khi anh bạc trở về nước tới nay, mỗi khi mở hội nghị, nếu buổi sáng chưa xong thì một tiếng ăn cơm sau đó lại tiếp tục vào buổi chiều cơ mà?

Lúc này còn chưa tới mười một giờ, sao đột nhiên lại kết thúc như thế?

Du Văn không đi ra ngoài cùng với Bạc Hàn Xuyên mà là thu dọn hồ sơ ở chỗ ngồi của anh.

Thấy Bạc Hàn Xuyên rời khỏi phòng họp, tất cả mọi người tiến tới bên cạnh Du Văn.

“Trợ lý Du, vừa đàm phán xong một khoản bao nhiêu tỷ thế?”

“Chuyện có thể khiến giám đốc Bạc vui vẻ như vậy chắc cũng phải mấy trăm tỷ đúng không?”

“Hay là hợp tác với công ty nhà ai sinh lời?”

Du Văn cầm hồ sơ trên tay, đập đập xuống bàn mấy cái cho đồng đều, chỉnh lý một hồi rồi đứng dậy. Trên gương mặt nghiêm nghị để lộ một nụ cười đầy ẩn ý.

Mọi người thấy thế thì tiến sát lại gần, cực kỳ muốn biết kết quả.

Nhưng Du Văn chỉ thản nhiên nói:

“Thật ra công ty chưa hề nhắc tới, nghiêm túc mà nói là đó là doanh nghiệp cá nhân.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.