Thẩm Ngân Tinh cúp điện thoại, thở dài một hơi, cảm thấy nói chuyện với Bạc Hàn Xuyên thật sự quá mệt mỏi.
Cô tự cho rằng mình không phải là người ngốc, lăn lộn trong xã hội anh lừa tôi gạt này nhiều năm như vậy cũng coi như là khôn khéo.
Sao gặp phải Bạc Hàn Xuyên lại mắc kẹt chứ?
Đợi cuộc gọi này từ trước khi ngủ, cho dù nội dung cuộc gọi thế nào, bây giờ cúp điện thoại rồi đột nhiên Thẩm Ngân Tinh lại cảm thấy trống rỗng.
Đó là cảm giác gì?
Không có hy vọng.
Xem ra cô thật sự không thể rảnh rỗi.
Lúc bận rộn cảm thấy không thiếu thứ gì, rảnh rỗi rồi mới phát hiện… mình không có gì cả.
Cảm giác trống rỗng này thật sự không dễ chịu.
Cô thở dài thườn thượt, đảo mắt nhìn thời gian, xoay người ra khỏi phòng ngủ đi tới phòng khách, mở tivi lên, tùy ý mở một kênh tin tức xem.
Chán muốn chết.
Rõ ràng cô vừa mới thức dậy, ngồi xếp bằng trên sofa, chống khuỷu tay lên tay vịn sofa, đỡ trán mơ mơ màng màng rồi suýt nữa ngủ thiếp đi.
Nếu như không phải tiếng chuông cửa đánh thức, nói không chừng cô đã ngủ quên trên sofa.
Nhưng lúc này ai lại đến đây?
Ai lại có thể tìm cô chứ?
Thanh Vy?
Cô biết cô ấy bận đến sứt đầu mẻ trán, gọi điện thoại cho cô chính là cực hạn rồi.
Có phải gõ nhầm cửa rồi không?
Xoa xoa mái tóc rối tung, Thẩm Ngân Tinh bước ra.
Nhưng khi cô mang theo nghi ngờ mở cửa phòng, lúc nhìn thấy người đứng trước mặt, cô ngây người trong chốc lát.
Hai tay Du Văn xách hai túi, bên trong mơ hồ nhìn thấy một vài thứ màu xanh, chắc hẳn là mấy loại rau quả.
Du Văn nhìn cô, khóe môi nở nụ cười cứng ngắc, nhìn thấy trong mắt Thẩm Ngân Tinh có hơi hoảng.
Cô đã gặp mặt Du Văn vài lần, về cơ bản đều là khuôn mặt không có cảm xúc, cứng nhắc tê liệt.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của anh ta, thật sự không dám khen tặng.
Nhưng trong lòng Du Văn lại có nhiều điều không thể nói ra. Trước khi tới đây, anh ta đã gạt đi suy nghĩ ban đầu về ông chủ trong phòng làm việc: Anh cứ như thế này sẽ không theo đuổi được bạn gái.
Anh ta sai rồi!
Anh ta thật sự sai rồi!
Trên thế giới này thật sự không có chuyện gì có thể làm khó ông chủ nhà mình.
Trước đây chỉ là anh coi thường mà thôi!
Cho dù thoạt nhìn cô Thẩm có vẻ không dễ dàng tấn công như vậy, nhưng ông chủ tấn công kiểu này, anh ta thấy không bao lâu nữa là có thể ôm người đẹp vào lòng.
Những hành động trong hai ngày nay của ông chủ, ngay cả anh ta là một người đàn ông cũng động lòng.
Nhìn thấy vợ tương lai của tổng giám đốc nhìn mình với vẻ mặt kỳ quái, Du Văn hơi ngại ngùng gật đầu, cung kính nói với Thẩm Ngân Tinh: “Cô Thẩm, chào buổi trưa.”
Thẩm Ngân Tinh cũng hơi lúng túng, nhưng vẫn lịch sự gật đầu.
Sau đó từ từ dời tầm mắt sang bên cạnh. Bóng dáng cao lớn thon dài của Bạc Hàn Xuyên đứng ở cửa, trên người mặc bộ vest sang trọng quý phái không kém phần lịch lãm, trải qua nhiều năm trên cương vị cao khiến khuôn mặt anh khắc sâu dấu ấn cẩn thận tỉ mỉ và nghiêm túc.
Đôi mắt đen sẫm sâu xa khó lường, trên khuôn mặt cực kỳ đẹp trai không có cảm xúc, cũng không có nhiệt độ.
Chỉ là trong nháy mắt khi Thẩm Ngân Tinh mở cửa, trong vực sâu vắng vẻ kia lại gợn lên những con sóng nhè nhẹ, giữa hai đầu lông mày hiện lên một tia lạnh lẽo.
Thẩm Ngân Tinh rất kinh ngạc khi thấy Bạc Hàn Xuyên xuất hiện.
Mà vẻ âm u nhàn nhạt hiện lên trong mắt Bạc Hàn Xuyên lại khiến lòng cô hơi chùng xuống.
Cô có chuyện gì sao?
Vì sao anh lại đột nhiên nhìn cô như thế?
Trong lòng cô bỗng có cảm giác không nói nên lời.
Cô bị ghét rồi?
“Sao anh lại tới đây?” Cô hỏi.