Cô nhận cuộc gọi, bên trong lập tức truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Alo, nhóc Ngân Tinh à!”
Thẩm Ngân Tinh cười cười, nhẹ nhàng đáp: “Bà Bạc, chào buổi chiều ạ.”
“Ừm, ngoan. Cháu đã ăn cơm chưa?”
Thẩm Ngân Tinh ngửi mùi lẩu còn thoang thoảng trong phòng khách, lòng khẽ nhộn nhạo.
“Cháu mới ăn xong ạ.”
“Ui chà, vậy thì tiếc quá, vốn bà còn tính hẹn cháu ăn cơm chung.”
“Thật ngại quá, bà Bạc.”
“Không cần phải ngại, lần sau cũng được mà. Nhóc Ngân Tinh này, cháu ra ngoài đi dạo phố với bà được không?”
Thẩm Ngân Tinh hơi bất ngờ.
“Bà, bà còn chưa nghỉ trưa mà, hơn nữa dạo phố còn rất tiêu tốn thể lực, bà…”
Thẩm Ngân Tinh còn chưa dứt lời thì đã nghe bà cụ bên kia thở dài một hơi, giọng bà nghe vô cùng đáng thương.
“Đã lâu không có ai đi dạo phố với bà rồi, từ khi bà ngồi lên cái xe lăn này thì vui thú lớn nhất đời phụ nữ cũng bị tước đi luôn, thật đáng thương mà…”
“Bà, cháu đi với bà.”
“A! Ngoan ngoan ngoan, cháu đúng là cháu ngoan mà. Vậy chúng ta gặp nhau tại quảng trường Thế Giới nhé.”
“Vâng ạ, cháu biết rồi!”
…
Quảng trường Thế Giới có diện tích rất lớn, nằm ngay trung tâm thành phố.
Công viên, suối phun, sân khấu, cửa hàng, có thể thấy nơi này chắc chắn là một khu vực nhộn nhịp.
Là khu vực nhộn nhịp đông người, nhân khẩu dày đặc, vậy nên tất nhiên lưu lượng khách tại trung tâm mua sắm Thế Giới cũng không thể khinh thường.
Trung tâm mua sắm bao gồm các thương hiệu từ trung đến cao cấp, các thương hiệu quốc tế và cả những cửa hàng trang sức xa xỉ độc quyền, cần gì cũng có.
Đây cũng là nơi các cô chủ cậu chủ của xã hội thượng lưu nhất định phải đến khi tiêu phí.
Đây cũng là một trong những sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn tài chính Bạc thị.
Thẩm Ngân Tinh lái xe đến quảng trường Thế Giới, dù là thứ hai nhưng cô vẫn phải mất một thời gian dài để tìm được chỗ đậu xe.
Lúc ở trên xe cô đã thấy quản gia Dĩnh và bà Bạc ở cạnh suối phun trong quảng trường.
Vậy nên vừa đậu xe xong cô đã lập tức tìm được hai người.
“Xin lỗi bà, chỗ đậu xe hơi chật ạ.”
“Không sao mà!” Bà Bạc cười hòa ái, không hề để ý.
Thẩm Ngân Tinh rất tự nhiên nhận lấy xe lăn, đẩy bà cụ Bạc vào cửa hàng.
“Bà muốn mua gì ạ?”
“Đến khu quần áo xem chút đi, làm con gái dạo phố sao có thể không đi mua quần áo được chứ?”
“Vâng ạ.”
Thẩm Ngân Tinh đẩy xe lăn tiến thẳng đến thang máy tải khách của khu trung tâm mua sắm, cũng không để ý đến người con gái mà bà cụ nói thật ra chính là bản thân cô.
Cô chỉ cho là bà cụ có lòng yêu mến cái đẹp, không chịu nhận mình già mà thôi.
Đi dạo khu quần áo một hồi lâu, bà cụ mới dừng chân tại hàng hiệu Chanel.
Cửa hàng được lắp đặt các thiết bị cao cấp, chia thành hai khu vực, một bên là những bộ đồ có kiểu dáng tương đối phổ thông, bình thường ra vào đều mặc được, khu thường phục, một bên khác lại là khu lễ phục.
Bà cụ Bạc thì trực tiếp dừng lại tại khu lễ phục, đôi mắt vụng về có phần khôn khéo quét ngang qua tiệm.
Tới lúc này Thẩm Ngân Tinh mới phát hiện có gì đó là lạ: “Bà, bà đây là…”
Đúng lúc bà cụ Bạc vừa nhắm trúng một bộ lễ phục, bà chỉ vào bộ lễ phục ấy nói: “Nhóc Ngân Tinh, bộ lễ phục này ổn đấy, cháu nhanh đi thử chút xem!”
Bây giờ Thẩm Ngân Tình mới càng thêm chắc chắn rằng bà cụ đang chọn quần áo cho cô.
“Sao bà lại đột ngột nghĩ đến chuyện mua lễ phục cho cháu thế, cháu không thiếu…”
“Cô Thẩm, thứ sáu tuần này Bạc thị có một buổi tiệc tối quan trọng, bà chủ rất mong cô có thể đến.”
Lai Dĩnh đứng một bên đột nhiên lên tiếng nhắc.
“Tiệc tối hôm thứ sáu? Hình như Bạc Hàn Xuyên đã từng nhắc…”
Thẩm Ngân Tinh dần dần dừng lại, cảm thấy chuyện Bạc Hàn Xuyên và bà cụ Bạc nói hẳn là cùng một chuyện.
Tuy nhiên, ánh mắt Lai Dĩnh lại thoáng lóe lên.