Thật ra điện thoại của Bạc Hàn Xuyên vẫn luôn đổ chuông từ lúc ăn cơm, chẳng qua sau khi bị bà cụ trừng mắt vài lần, anh dứt khoát chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng.
Lúc này mới lên xe không bao lâu, điện thoại của anh lại reo lên.
Bạc Hàn Xuyên lấy điện thoại ra nhìn lướt qua, sau đó anh đặt điện thoại lên giá đỡ bên cạnh, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô, thản nhiên nói: “Giúp tôi kết nối điện thoại với bluetooth.”
Anh vừa nói, vừa cầm lấy tai nghe bluetooth đeo lên, một tay điều khiển tay lái rẽ ra khỏi trang viên.
Thẩm Ngân Tinh nghiêng người, im lặng duỗi ngón tay thon dài nhấn vào cài đặt trên màn hình điện thoại của anh.
Sau đó giọng nói trầm thấp đều đều của Bạc Hàn Xuyên vang lên trong xe, mấy cuộc gọi liên tiếp đều là tiếng nước ngoài, mà dường như những ngôn ngữ đó đều không giống nhau.
Cô lờ mờ có thể nghe hiểu được, có tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức và cả tiếng Nga.
Mỗi một thứ tiếng đều nói rất tự nhiên, giọng nói êm tai và dễ nghe.
Sau khi anh nghe xong mấy cuộc điện thoại, cuối cùng anh lại gọi một cuộc điện thoại. Trong lòng Thẩm Ngân Tinh đang suy nghĩ xem lần này lại là tiếng nước nào, thì nghe thấy giọng nói hơi trầm của Bạc Hàn Xuyên vang lên: “Có chuyện gì?”
Tốt rồi, là quốc ngữ.
Bạc Hàn Xuyên tắt bluetooth, âm thanh cuộc trò chuyện vang lên trong xe.
“Anh Bạc, trở về nhiều ngày như vậy rồi, chúng ta cũng nên tụ họp một buổi chứ?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, mang theo sự tùy ý, còn xen lẫn một chút bất cần đời.
“Không rảnh.” Giọng điệu ngắn gọn lại vô tình.
“…” Thẩm Ngân Tinh đang ngồi bên ghế phụ, yên lặng xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ừm… không rảnh.
“Vậy lúc nào thì rảnh?”
“Hơn hai ngày nữa.”
“Hai ngày nữa là mấy ngày… Tút tút tút…”
Trong một căn phòng tại một khu biệt thự cao cấp nào đó, Ân Duệ Đức nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, nửa ngày sau mới chửi ra một chữ “đệch”.
Vứt điện thoại lên bàn trà, anh ta nhìn lướt qua người đàn ông đang ngồi yên lặng bên cạnh, nhún vai nói: “Không đến được!”
Người đàn ông mặc vest đi giày da ngồi bên cạnh, hai ngón tay anh ta đang kẹp một điếu thuốc dài, bộ dáng vô cùng ưu nhã, điềm tĩnh.
Dáng vẻ vô cùng đẹp trai, ngũ quan rõ ràng, biểu cảm lạnh nhạt. Chỉ cần nhìn vẻ ngoài của anh ta đã cảm giác được đây là một người không dễ đối phó, đôi lông mày vô cùng quạnh quẽ.
“Không đến thì không đến, hai chữ “bận rộn” của đàn ông có thể đối phó rất nhiều việc.”
Mặc dù khoé môi của người đàn ông cong lên, nhưng lại không hề có độ ấm và ý cười nào.
Lệ Đình Khang, một người vô cùng thần bí, trong tay anh ta có một công ty giải trí quy mô nhìn như không lớn, nhưng chỉ cần anh ta muốn, trong giới giải trí, anh ta có thể dùng tay che trời.
Ân Duệ Đức tiếp quản công ty của gia đình, là ông chủ của chuỗi khách sạn và khu giải trí, cũng là hào môn vô cùng nổi tiếng tại Bình Thành.
Lại thêm Bạc Hàn Xuyên, tính cách cả ba người khác nhau một trời một vực, nhưng cũng không biết vì sao lại trở thành anh em tốt của nhau.
Trong thoáng chốc, hành động bất lịch sự của Bạc Hàn Xuyên khiến Thẩm Ngân Tinh không phản ứng kịp.
Trong xe trầm lặng, không gian giữa hai người quá yên tĩnh, không khí ngột ngạt lại tăng lên.
Theo kinh nghiệm xã giao nhiều năm của Thẩm Ngân Tinh, chuyện kiêng kị nhất là để tình huống tẻ nhạt này diễn ra.
Nhưng mà hiện tại cô không biết nên nói cái gì với Bạc Hàn Xuyên.
Sau khi yên lặng rất lâu, Thẩm Ngân Tinh mới quay đầu hỏi: “… Tôi có thể nghe nhạc được không?”
“Tự nhiên.”
Thẩm Ngân Tinh vươn tay mở máy nghe nhạc, một ca khúc ấm áp êm dịu từ từ bao trùm không gian trong xe.
Đó là một khúc dương cầm rất nổi tiếng, với Thẩm Ngân Tinh thì cũng không mấy xa lạ.
Thì thầm mùa thu.
Thẩm Ngân Tinh cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Anh cũng thích nghe dương cầm sao?”
“Đàn violin cũng rất hay.” Giọng nói trầm thấp của Bạc Hàn Xuyên nhàn nhạt vang lên: “Em thích dương cầm hả? Biết chơi sao?”
Biết chơi sao…
Trong ánh mắt của Thẩm Ngân Tinh hiện lên vẻ châm chọc…