Giọng nói lạnh băng của Thẩm Ngân Tinh cao vút và mạnh mẽ, đầy khí thế và sắc bén.
Cơ thể Thẩm Tư Duệ hơi căng cứng.
“Chị, em thay người hâm mộ xin lỗi chị…”
“Vậy thì cô nhanh chóng đền tiền thay người hâm mộ của cô vì đã đập phá xe của tôi đi.”
Thẩm Tư Duệ âm thầm nghiến răng: “Đây là chuyện nên làm.”
Chỉ vì một chuyện đập phá ô tô như vậy, rốt cuộc Lam Vận đã bồi thường bao nhiêu tiền?
Mặc dù chiếc xe của cô không đáng bao nhiêu nhưng Thẩm Tư Duệ vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
“Được rồi, Tư Duệ đã không truy cứu cô, chuyện này tạm thời bỏ qua.”
Khương Huệ Vân vẫn luôn ngồi ở ghế chính đột nhiên lên tiếng, nhưng Thẩm Ngân Tinh không thèm nhìn bà cụ.
Lạnh nhạt như vậy. . Ủng hộ chính chủ vào ngay == TRUM tгuyeИ.vИ ==
Đôi mắt sắc bén của Khương Huệ Vân liếc nhìn Thẩm Ngân Tinh, hơi nheo lại, bà cụ nói tiếp:
“Nhưng cô phải nhớ kỹ, những điều tương tự không được xảy ra nữa. Tư Duệ là một nghệ sĩ của Lam Vận, hiện tại Lam Vận đã không thể chịu được sự giày vò của các người nữa!”
Ở trong nước, sự phát triển của công ty giải trí này vốn đã có chút khó xử.
Trước đây có Cực Quang Quốc Tế- công ty giải trí của nhà họ Hạ ở thành Bắc.
Sau đó, có công ty giải trí truyền thông Hải Nạp do ảnh đế của Phụ Thành Quốc Tế là Lê Duy Nam một tay gây dựng.
Các công ty giải trí khác chỉ có thể tồn tại trong khe hẹp giữa hai công ty.
Bất cứ một công ty nào bồi dưỡng được một ngôi sao, không ngoài dự tính họ đều sẽ chọn chấm dứt hợp đồng và đầu quân cho một trong hai công ty này.
Là hai công ty giải trí có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong nước, họ có nguồn tài nguyên không ai có thể sánh được.
Trong tay Lam Vận cũng chỉ có thể lấy ra một nghệ sĩ là Tư Duệ, mà lý do khiến nó tồn tại được đến bây giờ phần lớn là vì một số ngôi sao đã quyết định giải hạn hợp đồng và bồi thường đi đầu quân cho công ty khác.
Lam Vận thật sự không có khả năng lăn qua lộn lại.
Tuy nhiên, Thẩm Ngân Tinh không quan tâm đến Lam Vận.
Trong tay cô nắm giữ mười lăm phần trăm cổ phần của Lam Vận.
Mười phần trăm trong số đó là năm đó mẹ cô gả vào nhà họ Thẩm ông nội đã hứa cho bà ấy.
Sau khi mẹ qua đời, Thẩm Minh Quốc muốn chuyển nhượng số cổ phần trong tay mẹ cô cho Dương Lan Hương, kết quả lại bị ông nội ngăn lại và lấy năm phần trăm cổ phần của mình để sáp nhập với số cổ phần của mẹ và giao cho cô.
Như một sự đền bù!
Nhưng nếu có thể, ai muốn đền bù một thứ như vậy chứ?
Hơn nữa, trên thực tế cô nắm trong tay cổ phần của Lam Vận nhiều năm như vậy nhưng Lam Vận không có liên quan gì đến cô.
Khương Huệ Vân không hài lòng với biểu cảm lạnh lùng của Thẩm Ngân Tinh!
Chưa nói đến việc cô chợt nóng giận mà đập phá ô tô, khiến danh tiếng của Tư Duệ tụt dốc thảm hại, công ty cũng thất thoát nhiều khoản tiền không đáng có!
Khiến công ty quan trọng nhất của bà cụ liên tiếp gặp nạn, chỉ riêng việc này cũng đủ để khiến bà cụ tức giận.
Nhưng bây giờ không phải lúc để tính sổ.
Hơn nữa, bà cụ cũng không có khả năng chi trả!
Dưới tay bà cụ có một công ty marketing nhỏ, tuy rằng ở Bình Thành có chút tiếng tăm, nhưng trông cậy công ty này có thể nở hoa là chuyện mở tưởng hão huyền.
Đôi mắt sắc bén của Khương Huệ Vân loé lên một tia sáng tối mờ nhạt.
Suy cho cùng… Vẫn là người của nhà họ Thẩm!
“Không dễ dàng gì cô mới về nhà một chuyến, nếu đã về thì nhân tiện tôi thông báo cho cô biết. Tối thứ sáu tuần này là lễ bổ nhiệm giám đốc của tập đoàn tài chính Bạc thị làm giám đốc điều hành toàn cầu, đến lúc đó cô cũng đi!”
Thẩm Tư Duệ cúi đầu và khẽ cắn môi, trên mặt không có biểu cảm gì.
Đôi lông mày thanh tú của Thẩm Ngân Tinh khẽ nhíu lại.
Lại là thứ sáu?
Tuy nhiên…
Cô nhẹ nhàng dựa vào ghế sô pha, sau đó mới nghiêng đầu nhìn Khương Huệ Vân, đôi mắt hơi híp lại.
“Sao lần này bà lại muốn để tôi đi? Bà không sợ tôi làm mất mặt nhà họ Thẩm sao?”
Sắc mặt của Khương Huệ Vân sa sầm, nhưng bà cụ vẫn nói:
“Cô là con gái nhà họ Thẩm, đương nhiên có thể tham gia bữa tiệc này.”
“Một Thẩm Tư Duệ của nhà họ Thẩm các người là đủ rồi.”
Thẩm Ngân Tinh lạnh nhạt nói, cô đã đứng dậy khỏi ghế sô pha.
“Tôi đi thăm ông nội!”
“Chị…” Thẩm Tư Duệ lại có chút lo lắng.
“Ngân Tinh! Cháu thực sự có ý định để bà nội cứ thất vọng mãi như vậy sao?”