Tổng Tài Máu Lạnh Và Cô Vợ Trên Danh Nghĩa

Chương 60: Sự phát hiện của chung hân



Nếu sáng ngày mai anh không điều tra ra được người đứng sau lưng thao túng bọn họ, chủ nhân nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

Cả đoạn đường trở về biệt thự Thần Viên không ai nói với nhau lời nào, trong lòng Chung Hân thật hoài nghi ngoài cái thân phận Thần Tổng của tập đoàn Thần Thị ra, Thần Phong còn mang trên người thân phận gì.

Tại sao anh lại có liên quan đến Tần Gia Uy, tại sao anh luôn bị người ta truy sát?

Càng nghĩ đầu Chung Hân càng thêm đau đớn, cô hoang mang không biết tiếp theo mình phải nên làm gì.

Suy nghĩ một lúc Chung Hân mệt mỏi thiếp đi từ lúc nào cô cũng không biết,

hôm nay xem như là ngày kích thích nhất đối với Chung Hân từ lúc cô trốn khỏi sự truy sát của Triệu Sang và Triệu Nhàn.

Thần Phong lái xe với tâm trạng vô cùng phức tạp, khi bình tĩnh lại chính bản thân anh cũng phải kinh ngạc với cảm xúc lo lắng vừa rồi của mình.

Trong lòng phiền não không hiểu rõ lòng mình đang suy nghĩ gì, Thần Phong chợt xoay qua nhìn Chung Hân  lúc này đã chìm vào giấc ngủ say, anh liền giảm tốc độ xe lại sợ làm cô tỉnh giấc.

Nhìn vào gương mặt thuỳ mị lúc này của cô khi ngủ, trong lòng Thần Phong càng không thể lý giải tâm tình của mình.

Vì sao mình lại có cảm giác bất an, bối rối, lúng túng, chấp nhất từng câu từng chữ cô thốt ra?

Mình đang nghĩ gì?

Chẳng lẽ mình đã yêu cô ấy?

Nghĩ đến đây Thần Phong bất giác thở dài, làm sao có khả năng đó, người anh yêu chính là Lãnh Thiên Hân.

Lời nói năm xưa giữa Lãnh Thiên Hân và anh đột nhiên hiện lên trong đầu anh.

– Nếu không ai chịu cưới em, vậy anh có đồng ý cưới em không?

-Được, nếu sau này không ai cưới em, Thần Phong anh nhất định sẽ cưới em về làm vợ.

Lời nói này cứ hiện lên trong đầu anh bấy nhiêu năm nay, kỳ thật chính bản thân Thần Phong cũng không phân biệt được tình cảm anh dành cho Lãnh Thiên Hân là gì, là vì anh yêu Lãnh Thiên Hân hay vì lời hứa cưới Lãnh Thiên Hân làm vợ.

Tuy Thần Phong không hiểu đó là gì nhưng với tính tình ngang bướng của anh, Thần Phong đã quyệt định chỉ có Lãnh Thiên Hân mới đủ tư cách đường đường chính chính làm Thần phu nhân.

Thần Phong liền dời tầm mắt khỏi gương mặt thanh tú của Chung Hân, nhìn thẳng vào con đường vắng vẻ tối om phía trước.

Sau khi về đến Thần Viên anh thật dịu dàng bế cô lên phòng, trong lúc Thần Phong bế Chung Hân đi ngang qua phòng khách tất cả ánh mắt của người giúp việc nhất là Bác Phúc và Tiểu Thu không khỏi che giấu được tia vui mừng.

Cuối cùng thiếu gia cũng đã có tình cảm với Thiếu Phu Nhân.

Sau khi Thần Phong nhẹ nhàng đặt Chung Hân xuống giường, anh cẩn thận kéo cái chăn màu trắng mềm mại đắp cho cô.

Sau khi đắp chăn xong Thần Phong đứng yên bên cạnh giường nhìn cô, sau một lúc Thần Phong với tâm trạng phiền não rời khỏi Thần Viên.

Rời khỏi Thần Viên Thần Phong tự mình lái xe trở về Hội Thần Hoa, Cao Trí và Hứa Thừa Anh đã có mặt chờ sẵn tại phòng riêng của Thần Phong.

– Cậu đã tới, mau cởi áo ra!

Cao Trí nhìn thấy Thần Phong liền lo lắng nói, Thần Phong đã quen với tính tình không phân tôn ti này của Cao Trí. Trong Hội Thần Hoa tuy Cao Trí là cấp dưới của anh nhưng vì Thần Phong đã xem Cao Trí như anh em tốt nên không chấp nhất.

Thần Phong vừa bước vào trong vừa cởi bỏ áo vest của mình quăng xuống mặt đất, tiếp theo sau là cà vạt rồi đến áo sơ mi trắng.

Đến lúc Thần Phong ung dung ngồi xuống ghế sofa màu đen đặt ngay chính giữa phòng, nửa thân trên của anh đã không còn mặc gì cả.

Cao Trí bước nhanh tới kiểm tra vết thương cho anh, lúc này Hứa Thừa Anh đã cầm trên tay một ly rượu đỏ cung kính đưa đến trước mặt của Thần Phong.

Thần Phong thản nhiên vươn tay nhận lấy, Cao Trí lườm hai người trợn mắt.

– Cậu muốn chết sao, bị thương còn uống rượu?

Cao Trí giận dữ nói, Thần Phong nghe Cao Trí nói vậy cái ly thủy tinh chứa đựng chất lỏng màu đỏ sẫm vừa đưa đến mép môi không hề có ý định dừng lại, Thần Phong còn cố tình nhìn Cao Trí bằng ánh mắt khiêu kích uống một hơi cạn sạch.

Cao Trí lắc đầu, cái tên này thật sự khiến người khác đau đầu.

Sau khi Cao Trí kiểm tra bả vai của Thần Phong, Cao Trí liền cầm lấy ly rượu trống không trên tay Thần Phong đưa cho Hứa Thừa Anh.

– Vai của cậu không sao, chỉ bị trật khớp.

Để tôi chỉnh lại cho cậu.

Vừa nói xong Cao Trí không cho Thần Phong thời gian để chuẩn bị, một tay Cao Trí giữ chặt vai, tay còn lại cầm chặt cánh tay của Thần Phong bẻ mạnh một cái.

“Rắc….rắc……”

“Uhhhhh……..”

Sau tiếng khớp xương kêu răng rắc là tiếng gầm nhẹ của Thần Phong, Thần Phong tức giận lườm Cao Trí, cái tên này là cố tình trả thù riêng.

Đổi lại với ánh nhìn tức giận của Thần Phong chính là nụ cười khoái chí của Cao Trí.

Ít có dịp để anh hành hạ Thần Phong như hôm nay, nên phải tận dụng cơ hội này.

Sau khi chỉnh lại khớp xương cho Thần Phong, Cao Trí mới thoải mái ngồi xuống ghế bên cạnh Thần Phong.

Vừa ngồi xuống Hứa Thừa Anh đã đưa cho mỗi người một ly rượu đỏ, Thần Phong và Cao Trí thản nhiên nhận lấy ly rượu từ trên tay Hứa Thừa Anh.

Cao Trí có thói quen khi làm việc không uống rượu, nhưng sau khi làm xong chuyện chính Cao Trí mới dùng rượu, anh là một người đam mê rượu đỏ.

Ở nhà không chỉ có rất nhiều rượu đỏ còn có một hầm rượu với đủ loại rượu đỏ, được anh sưu tầm từ khắp nơi trên thế giới.

– Sao lại không cẩn thận để mình bị thương như vậy?

Dạo này tôi thấy cậu hơi thất sắc.

Cao Trí quen với Thần Phong nhiều năm ít khi nào Thần Phong bị thương, sao chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi đã bị thương hai ba lần.

Nghe Cao Trí hỏi vậy Thần Phong liền nhớ đến người phụ nữa đang ngủ say ở nhà.

Thần Phong trầm mặc không nói gì, nét mắt cũng vì vậy mà trở nên lạnh lùng hơn.

Thần Phong không muốn suy nghĩ đến Chung Hân nữa, liền nói sang qua chuyện khác.

– Thẩm tra được gì?

Nghe Thần Phong nói vậy Hứa Thừa Anh liền nghiêm túc đáp.

– Chủ nhân, bọn họ nhận tiền của Triệu Sang muốn lấy mạng của ngài.

Thần Phong hớp một ngụm rượu, ánh mắt sắc bén hiện lên tà khí.

– Hừ….. Lại là hắn ta.

Triệu Sang sẽ có ngày……….. Sẽ có ngày……….

Thần Phong vừa nói xông bàn tay đã dùng sức bóp mạnh cái ly thủy tinh trên tay mình, khiến mảnh vỡ thủy tinh ghim sâu vào lòng bàn tay.

Chất lỏng màu đỏ sẫm hoà lẫn với máu của Thần Phong chảy xuống tay anh, từng giọt từng giọng nhỉu xuống mặt đất.

Hứa Thừa Anh và Cao Trí nhìn thấy cảnh trước mắt, trong lòng biết Thần Phong đang phẫn nộ đến cỡ nào.

Khi Chung Hân tỉnh lại đã là 5 giờ sáng của ngày hôm sau, cô nhìn khắp trong căn phòng không thấy Thần Phong đâu.

Chung Hân nhìn xuống thân thể của mình, cô nằm trơ trụi trên giường dù thời tiết lúc này rất lạnh.

Nhìn thấy cái chăn nằm dưới mặt đất, Chung Hân cảm giác đau lòng vô cùng.

Đắp chăn cho cô anh cũng cảm thấy phiền hay sao?

Chung Hân nào biết khi cô ngủ say, cô đã mơ thấy cảnh mình bị truy sát tay chân không ngừng cựa quậy, khiến cái chăn được Thần Phong đấp cẩn thận cho cô cũng bị cô làm rơi xuống mắt đất.

Chung Hân ngồi bất động trên giường, trong lòng không hiểu Thần Phong đang nghĩ gì, sao người đàn ông này luôn khiến đầu óc cô mơ mơ hồ hồ không rõ việc gì đang xảy ra.

Một tuần trôi qua Thần Phong đã không trở về Thần Viên, Chung Hân vẫn như cũ không gọi điện thoại cho anh, cứ mỗi lần cô cảm giác được tình cảm của anh dành cho cô có chuyển biến tốt, là anh liền biến mất giống như muốn lẩn tránh điều gì đó.

Hôm nay Chung Hân buồn chán lục  lại những tin tức trên mạng có liên quan đến cuộc đời của ba cô Lãnh Minh.

Nhìn thấy một bức ảnh của mười mấy năm về trước, bức ảnh đó là hình của ba cô, Triệu Nhàn và mấy người bạn thân của ba cô.

Nhưng khi Chung Hân nhìn kĩ mới phát hiện giữa Triệu Nhàn và người đàn ông kia có gì đó khác thường, ánh mắt của bà ta trong bức ảnh là đang nhìn người đàn ông đứng bên cạnh ba cô.

Không biết cô nên tức giận với bọn chó săn của nhà báo vì không tôn trọng quyền tư ẩn của ba cô, hay cô phải cảm ơn bọn họ vì đã giúp cô giải đáp được thắc mắc trong lòng cô bấy lâu nay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.