Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 101: Ba năm (4)



Xét nghiệm pepsinogen, xét nghiệm gastrin, xét nghiệm CEA (carcinoembryonic antigen), xét nghiệm máu, chụp MRI… đủ loại khám nghiệm, Nhậm Xuyên đều lần lượt kiểm tra, thậm chí PET/CT cũng xong xuôi, khi Thôi Minh Hạo lấy kết quả thì không đủ can đảm để nhìn.

Khối u nguyên phát, ác tính, đã chuyển sang giai đoạn III.

Nhậm Xuyên thậm chí còn tin tưởng vào cảm giác của mình, bởi vì ngoài cơn đau bụng thỉnh thoảng và một chút thiếu máu, anh không cảm thấy có gì bất thường cả. Anh nằm trên giường bệnh, nhìn Thôi Minh Hạo đang đi vào phòng, thậm chí còn bật cười: “Tao nghĩ mày chẩn đoán sai đấy, nhỉ?”

Trên mặt Thôi Minh Hạo không hề có chút ý cười nào cả.

“Không sao đâu…” – Nhậm Xuyên tự nhủ, “Ai cũng có lúc non tay yếu kém, yên tâm, tao sẽ không cười nhạo y thuật kém cỏi của mày đâu.”

Thôi Minh Hạo ngồi xuống bên giường bệnh: “Bây giờ tốt nhất là mày nên cầu khẩn rằng tao là thần y đi.”

Vẻ mặt Nhậm Xuyên lập tức thay đổi: “Ý… là sao?”

Thôi Minh Hạo lấy trong túi ra một cây bút, chỉ vào bụng anh: “Bây giờ ở chỗ này, mày có một khối u to bằng nắm tay trẻ con, hơn nữa còn kèm theo vết loét.”

Nhậm Xuyên kêu lên: “Mới to bằng nắm tay trẻ con, này có gì mà…”

Thôi Minh Hạo hét vào mặt anh: “Mày nghĩ dạ dày của một người lớn cỡ nào! Mày còn có nguy cơ di căn đến hạch bạch huyết! Khi di căn đến hạch bạch huyết, mày sẽ xong đời! Đại la kim tiên có đến cũng cứu không nổi!”

Nhậm Xuyên giật mình, sắc mặt trong nháy mắt ảm đạm xuống: “Tao…”

“Phẫu thuật.” – Thôi Minh Hạo miễn cưỡng thu lại cảm xúc của mình, “Xạ trị và hóa trị được tiến hành cùng lúc với phẫu thuật để xem tế bào ung thư có thể được kiểm soát đến đâu.”

“Thế à…” – Nhậm Xuyên không thể tin được, “Đột nhiên…”

Nhớ lại lúc đầu anh giả ốm nhập viện, còn từng đùa với Giang Hoàn mình chữa bằng hóa trị, bị cạo đi một đầu tóc xoăn.

Bây giờ, tất cả những điều này… sẽ trở thành sự thật sao?

Thôi Minh Hạo nặng nề thở dài: “Cho tao xin tí tinh thần đấu tranh đi.”

Nhậm Xuyên nằm trên giường, nhìn ánh nắng rực rỡ và cây cối xanh tươi ngoài cửa sổ, lúc này, nỗi nhớ nhung Giang Hoàn gần như bùng phát.

Giang Hoàn, em sắp chết rồi.

Anh còn chưa trở lại thăm em sao.

Có lẽ sau này về cũng không gặp được nữa…

Nhậm Xuyên nằm trên giường bệnh nhìn Thôi Minh Hạo: “Mày làm phẫu thuật cho tao à?”

Thôi Minh Hạo cười u ám: “Mày cố gắng hối lộ tao cho tốt, nếu không tao không đảm bảo rằng khi khâu lại sẽ không có kéo hay bông rơi trong bụng mày đâu.”

Nhậm Xuyên gào khóc: “Aaa-! Lúc trước tao động viên mày đi học y, là con mẹ nó tự đào hố chôn mình!”

Họ đánh lộn trong phòng bệnh, còn có tiếng cười vang lên, dường như chẳng hề xem trọng chuyện ung thư dạ dày.

Nhậm Xuyên nghiêm túc nằm viện, Thôi Minh Hạo một ngày có thể vòng qua thăm mười tám lần, anh không dám làm chuyện gì lớn dưới mi mắt hắn, đành nhờ Mạnh Xuân mang việc của công ty tới phòng bệnh.

Mạnh Xuân lại bắt đầu đưa tài liệu vào bệnh viện mỗi ngày, thậm chí phòng bệnh cũng không thay đổi, y không khỏi nhớ tới cái lần bị nhầm thành đồ khốn nạn.

Thôi Minh Hạo biết, có nghĩa là Chúc Khải Phong cũng biết. Chúc Khải Phong biết, có nghĩa là cả làng cả xóm đều biết.

Mà Nhậm Đông Thăng là người cuối cùng biết tin này, từ anh rể của em họ của dì hàng xóm của chú bên ngoại.

Kể cả trên trời hạ đao xuống cũng không ngăn được ông lao đến bệnh viện, ông ép hỏi Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo, một khóc hai nháo ba thắt cổ, cuối cùng cũng biết được Nhậm Xuyên đang ở phòng bệnh nào.

Khi Nhậm Đông Thăng đứng ở cửa phòng, ông thậm chí không dám đẩy cửa ra, như thể một giây tiếp theo Nhậm Xuyên sẽ nghẻo mất.

Nhậm Xuyên đang chợp mắt, vùi mình trên chiếc giường êm ái, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt thì cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Nhậm Đông Thăng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh bằng bàn tay đang run rẩy, giống như khi còn bé: “Con trai…”

Giữa giấc mộng, lông mày của Nhậm Xuyên giật giật, sau đó anh mở mắt ra, khi nhìn thấy Nhậm Đông Thăng còn hơi ngẩn người: “Bố…”

Nước mắt chảy dài trên mặt Nhậm Đông Thăng: “Con trai… Bố đến rồi…”

Nhậm Xuyên ngã vào trong vòng tay ông, nhất thời nhớ lại thời thơ ấu của mình: “Không sao đâu… con…”

“Con trai…” – Nhậm Đông Thăng run rẩy nhìn anh, “Con có nguyện vọng gì không, nói cho bố biết…”

Nguyện vọng?

Nhậm Xuyên khẽ cười: “Con muốn…”

“…Muốn yêu.”

Từ “yêu” này giới hạn đối tượng là một và chỉ một.

Đối với những người khác có thể là thích hoặc rung động, nhưng yêu, duy nhất chỉ có Giang Hoàn dành cho anh.

Nhậm Đông Thăng như phát cuồng vì câu nói này, như bị quỷ ám đi giăng lưới khắp nơi, thậm chí lấy thông tin Nhậm Xuyên giới thiệu với bà lão ở công viên, rồi còn quay video rêu rao chọn rể trên mạng: “Hãy cân nhắc con trai tôi, có xe có nhà có tài khoản tiết kiệm, là người trưởng thành, nếu cùng rơi xuống nước tôi sẽ tự động chìm tới đáy, chê tôi vướng víu thì tôi còn có thể chết sớm một chút.”

Nhậm Xuyên bật cười thành tiếng khi xem đoạn video ấy. Khi Nhậm Đông Thăng mai mối cho anh tới lần thứ tám, anh nắm lấy góc áo của Nhậm Đông Thăng và nói: “Bố, đừng thử nữa.”

Hốc mắt của Nhậm Xuyên hơi trũng xuống, ngả bóng rất sâu, phút chốc khiến anh trông có vẻ cực kỳ u sầu.

Giọng anh rất nhẹ nhàng: “Không phải anh ấy, thì không được.”

Nụ cười trên mặt Nhậm Đông Thăng biến mất.

Âm thanh của ông lập tức run rẩy: “Con trai… con còn nhớ nó sao…”

Nước mắt đục ngầu trào ra khỏi hốc mắt, ông không ngừng dùng nắm đấm đánh vào ngực mình, khàn giọng khóc: “Con thích ai cũng được, chỉ cần người đó ở Bắc Kinh, bố sẽ làm mọi cách bắt về, nhưng bố vô dụng… Bố không có nhiều quyền lực và tiền bạc như vậy, bố thật vô dụng! Bố thật vô dụng!”

Trước nỗi buồn và niềm vui lớn, con người ít nhiều sẽ có phản ứng sinh lý, tim quặn đau, trán vã mồ hôi, miệng lưỡi khô rát.

Nhưng nghe tiếng khóc của Nhậm Đông Thăng, Nhậm Xuyên cảm thấy nó giống như âm thanh của một thế giới khác.

Trái tim anh đã không còn đau nữa.

Giống như dây chun bị kéo đến cực hạn, thì không thể trở lại bình thường.

Khi đau đến tột cùng, dù có bị dao đâm cũng sẽ không có phản ứng gì.

“Bố…” – Đôi môi Nhậm Xuyên có chút run rẩy, “Cả đời con… có lẽ là thế này…”

Anh ôm chặt Nhậm Đông Thăng, xin lỗi: “Xin lỗi bố, bố muốn có cháu, có lẽ là không được rồi.”

Nước mắt Nhậm Đông Thăng chảy dài, ông ôm chầm lấy anh, hai cha con nương tựa vào nhau: “Bố muốn con khỏe mạnh.”

“Bố…” – Nhậm Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, “Con muốn đi thăm mẹ.”

Nghĩa trang tư nhân nằm trên một sườn đồi, mảnh đất này đã được Nhậm Đông Thăng mua lại, nếu Nhậm Xuyên có con cháu thì chôn cất mười tám đời cũng đủ.

Khi Nhậm Xuyên lên núi, anh thậm chí còn tự hỏi liệu Nhậm Đông Thăng có tức giận đến thổ huyết không, vì anh là người đi gặp mẹ trước.

Trong ánh nắng giữa mùa hè, những bông hoa bách hợp vàng lớn nở rộ, tỏa hương thơm ngát trong không khí, bao quanh căn phòng tưởng niệm bằng kính.

Nhậm Xuyên quỳ trên tấm nệm, nhìn lên tấm ảnh đặt trên bàn, toàn bộ phòng lưu niệm được bố trí giống như gác xép ở nhà, như thể thật sự có người sống ở đây.

Mẹ của anh trong ảnh vẫn mang dáng vẻ ngoài đôi mươi, trên tay ôm bó hoa bách hợp, nở nụ cười rạng rỡ.

“Mẹ…” – Nhậm Xuyên lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, run rẩy châm lửa, “Mong mẹ đừng để ý, con vừa mới nằm viện, thằng cháu Thôi Minh Hạo kia không cho con hút, bây giờ con hơi hoảng, nhờ mẹ một chút, để con lấy dũng khí.”

“Nếu không hút thuốc… con sẽ không thể nói lời tiếp theo được…”

“Mẹ, con xin lỗi, mẹ liều mạng sinh ra con, nhưng con lại không trân trọng sinh mệnh của mình, con có lỗi với mẹ…” – Nhậm Xuyên cúi đầu, giống như một đứa trẻ nhận sai, nặng nề thở dài, “Con rất có thể… cũng không thể tiếp tục chăm sóc bố được nữa…”

“Mẹ… mẹ ở trên trời nhìn con, có phải cũng cảm thấy được con như vậy là không đáng không… Vì một người đàn ông mà muốn chết muốn sống, không ra hình người…”

Nước mắt rơi trên mặt đất từng giọt từng giọt, Nhậm Xuyên đỏ mắt nghẹn ngào: “Con tìm không thấy anh ấy… Người ta nói có tiền mua tiên cũng được, nhưng sao con không tìm được anh ấy…”

Trong căn phòng trống trải, anh một mình khóc không thành tiếng, không ai lau nước mắt cho anh, cũng không ai biết được sự yếu đuối của anh.

Nhậm Xuyên khóc mệt rồi, cứ như vậy nằm co quắp trên nền đất lạnh. Anh nhắm mắt lại, trong lúc hoảng hốt thì nhớ lại khi còn bé, anh từng vẽ một hình người xiêu xiêu vẹo vẹo với mái tóc xoăn gợn sóng trên sàn tầng áp mái, rồi nằm lên như thể anh được mẹ ôm vào lòng, mãi cho đến tận khi Nhậm Đông Thăng về nhà phát hiện ra.

Đó là lần đầu tiên anh quyến luyến sự dịu dàng của mẹ.

Hai mươi năm sau, vào ngày sinh nhật của anh, có một người nói rằng hắn sẽ ở bên cạnh chăm sóc anh thay cho mẹ.

Đó là lần đầu tiên Nhậm Xuyên cảm thấy hạnh phúc vì mình được sinh ra.

Nhưng hắn…

Tại sao lại nuốt lời?

Sau khi trở về từ nghĩa trang, Nhậm Xuyên cũng không còn suy nghĩ gì nhiều nữa, đàng hoàng hợp tác với việc điều trị, không còn chán ghét những bữa ăn nhạt nhẽo và vô vị, cũng không quan tâm đến cánh tay của mình có bị đâm kim đến thâm tím hay không.

Ngày phẫu thuật càng đến gần, anh càng kiệm lời, thường thường thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh, ngay cả khi có người nói chuyện với mình cũng không phản ứng.

Ba năm trước, ở trong căn phòng này, không có lạnh lẽo đến như vậy.

Ngày tháng trôi qua, ảnh hưởng của xạ trị và hóa trị ngày càng rõ rệt, Nhậm Xuyên bắt đầu nôn mửa, chán ăn và sút cân.

Ngày nọ, một người không ai ngờ tới bước đến phòng bệnh.

Nhậm Xuyên sững người một lúc lâu, vất vả lắm mới tìm thấy chút dấu vết trong hàng vạn ký ức: “Cô là…”

Trần Minh Hà tháo kính râm trên mặt xuống: “Anh không nhớ ra tôi sao? Tôi lại nhớ rõ anh.”

Nhậm Xuyên dường như đã nắm bắt được manh mối cứu mạng nào đó, bật người xuống giường bệnh: “Cô có biết Giang Hoàn ở đâu không? Anh ấy đã trở lại rồi sao?”

Trần Minh Hà nhìn Nhậm Xuyên trên giường bệnh với ánh mắt thương hại, nhưng giọng điệu lại có chút nực cười: “Anh ta còn sống là tốt lắm rồi.”

Tim Nhậm Xuyên thình thịch đập mạnh.

“Tôi chỉ muốn tới xem xem, người nào có thể khiến anh ta chém rồng dưới vực thẳm.” – Trần Minh Hà ưu nhã đứng lên, “Nhưng hiện tại xem ra anh chỉ là một con sâu đáng thương.”

“Giang Hoàn…” – Nhậm Xuyên toàn thân run rẩy, hàm răng lập cập, vươn tay túm lấy góc áo của Trần Minh Hà, “Giang Hoàn xảy ra chuyện gì, nói cho tôi biết…”

Trần Minh Hà cau mày: “Anh buông ra!”

“Đừng đi!” – Nước mắt Nhậm Xuyên đã chảy ra, “Nói cho tôi biết, làm ơn, tôi xin cô…”

Vệ sĩ của Trần Minh Hà đã bước lên: “Tiểu thư…”

“Xin cô…” – Nhậm Xuyên đã không còn cần thể diện gì nữa, như thể cõi lòng đã tan nát, “Làm ơn-!”

Trần Minh Hà chẳng qua chỉ đến để cười nhạo kẻ đáng thương bị vứt bỏ, cô giấu tâm tư tính toán độc ác trong lòng, nhưng khi thấy bộ dạng khổ sở vô cùng như một con chó hoang của Nhậm Xuyên, cô cảm thấy sự ác độc của mình có chút nực cười.

Cô không thể trở thành vị hôn thê của Giang Hoàn cũng là có lý do.

Nhậm Xuyên cúi người, cong thắt lưng vốn dĩ luôn thẳng, lưng gầy cong lên, trán áp vào giường bệnh, nước mắt chảy dài như không muốn sống nữa: “Tôi cầu xin cô…”

Trần Minh Hà không biết tại sao mắt mình lại đỏ hoe, cô lau khóe mắt rồi quay đi, nhìn về phía khác: “Cụ thể hơn thì tôi không biết, nhưng gia tộc họ Hà đang gặp phải biến cố lớn, sản nghiệp khắp nơi trên thế giới đều đang bị điều tra và thanh trừng. Người ta đồn là, thanh đồ long đao này do chính đại thiếu gia tự tay đâm vào.”

Cô chỉ để lại một câu: “Phen này sống hay chết, tôi cũng không biết.”

Một lời nói có thể thực sự hủy diệt một người không?

Trần Minh Hà lúc trước không biết, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, cô chưa bao giờ tưởng tượng ra được sức mạnh hủy diệt như trong tiểu thuyết thực sự tồn tại.

Cô trơ mắt nhìn đồng tử của Nhậm Xuyên vô thức mở to, đáy mắt sâu thẳm dường như có cuồng phong dữ dội, núi lở biển gầm, cả một nền văn minh nhân loại trở thành đống đổ nát. Tất cả ánh sáng đều biến mất, tựa như một lỗ đen trong vũ trụ, tơ máu dần lan rộng từng tấc trong tròng mắt trắng, nước mắt chảy ra trong vô thức.

Nếu như giờ phút này có máy quay điện ảnh, một màn này sẽ tạo nên tiếng vang lớn.

Trần Minh Hà loạng choạng bước ra khỏi phòng bệnh một cách vô cùng khó khăn, để lại tiếng khóc xé lòng sau lưng.

Cô đến với thái độ của người chiến thắng, nhưng lại bị đánh bại như một con chó rơi xuống nước.

Nếu Nhậm Xuyên trước kia là yên lặng, thì Nhậm Xuyên bây giờ có thể nói là vô hồn, giống như cây cỏ mất đi nguồn nước, ngay cả ánh nắng chiếu vào cũng chỉ thấy xám xịt.

Anh thất thần nhìn lên trần nhà suốt một ngày, không ăn không uống cũng không ngủ.

Bộ dạng này, khiến bác sĩ điều trị Thôi Minh Hạo cũng cảm thấy tuyệt vọng.

Túi dịch màu trắng dùng cho bệnh nhân nguy kịch đã sớm được treo cho anh, mạng sống dựa vào túi đạm sữa, vốn dĩ còn có bảy mươi tám mươi phần trăm có thể phẫu thuật, bây giờ chỉ cần động dao thôi cũng nguy hiểm.

“Đệt! Mày muốn chết thì cứ nói thẳng!” – Cuối cùng Thôi Minh Hạo cũng không nhịn được nữa, đập bệnh án lên trên người Nhậm Xuyên, hai mắt hắn đỏ ngầu, “Nhậm Xuyên! Nói hoài không thủng!”

Bệnh án cứng cáp đập vào mặt anh, đập ra vết bầm tím, Nhậm Xuyên chỉ hờ hững nhìn hắn, như thể đã chấp nhận.

Các bác sĩ và y tá chạy đến kéo Thôi Minh Hạo ra, nhưng họ không thể ngăn hắn chửi ầm lên: “Con mẹ mày, chỉ vì một thằng đàn ông thôi à, ếch ba chân khó tìm, chứ đàn ông hai chân thì đầy đường! Mày muốn cái quần gì! Nhậm Xuyên! Titanic vốn phát hành để kiếm tiền! Trên thế giới không có loại tình yêu nào đáng để trả giá bằng tính mạng cả!”

Rốt cuộc thì Nhậm Xuyên cũng lên tiếng, thậm chí khóe miệng còn mang theo nụ cười. Anh đã nhiều ngày không nói chuyện, giọng nói khàn khàn: “Bây giờ…”

“…Có rồi.”

Anh cam tâm tình nguyện.

Làm người hy sinh.

Đến chết không rời.

Lần đầu tiên trong đời, Thôi Minh Hạo cảm thấy uất ức mà lúc trước come out* với gia đình không có, lúc cắt đứt liên lạc không có, lúc luận văn hắn nhọc nhằn khổ sở viết nên phải ghi tên của giảng viên cũng không có.

*come out (of the closet): thuật ngữ chỉ việc người thuộc cộng đồng LGBT+ công khai xu hướng tính dục/bản dạng giới của mình với người khác.

Hiện tại, hắn cảm thấy rằng những gì hắn học được trong mười mấy năm là lấy rổ hứng nước.

Lúc trước, khi đám bạn thân nói đùa với nhau, nói rằng nếu bị bệnh dạ dày mà nhập viện thì tuyệt đối không thể tìm đến hắn, nếu không thì mình chết như thế nào cũng không biết.

Lần này thì tốt rồi, ông trời đã cho hắn cơ hội thực hành lý thuyết hắn học được trong đời, để bạn thân nhất của hắn bị ung thư dạ dày, còn đặc biệt đưa cho hắn trị.

Nhưng… anh lại không muốn sống.

Việc phẫu thuật không thể bị trì hoãn, Nhậm Xuyên lại không thể chịu đựng nổi.

Thông báo trước khi phẫu thuật, giấy miễn trừ trách nhiệm, rủi ro gây mê và các thông báo khác, Nhậm Xuyên đều ký hết rồi, rủi ro thế nào anh đều đại khái biết được.

Y tá đến lấy giấy tờ, Thôi Minh Hạo nhanh mắt nhận ra có một tờ giấy A4 viết tay xen lẫn trong đó. Hắn lấy ra xem, đó là giấy miễn trừ trách nhiệm do chính Nhậm Xuyên viết, rằng nếu anh không qua khỏi phẫu thuật, cũng không liên quan gì đến các bác sĩ và y tá có mặt ở đó.

Thật sự là một bệnh nhân tinh tế.

Thôi Minh Hạo cầm chặt tờ giấy này, vò đến nhàu nát.

Trong quá trình kiểm tra sức khỏe trước phẫu thuật, các y tá vội vã vào phòng làm xét nghiệm máu cho Nhậm Xuyên, đo chiều cao và cân nặng.

Nhậm Xuyên như có chút sức sống, còn trêu đùa mấy cô, anh chỉ cần thêm chút tỏa nắng nữa là có thể trồng được cả một khu vườn rộng lớn.

Các y tá trông có vẻ tiếc nuối.

Thôi Minh Hạo dán bùa may mắn đầy bàn làm việc của mình một cách mù quáng, hắn đang định lén lút hút thuốc trong phòng làm việc, lúc này lại nghe thấy hành lang ồn ào, “Chờ đã! Anh không được vào đây!”, “Này này! Bảo vệ đây!”, “Nhanh nhanh! Ngăn anh ta lại! “

Ngay lập tức, tim hắn nhảy lên cổ họng, điếu thuốc đứt gãy giữa ngón tay. Hắn lao ra thì thấy ba bốn y tá đang ngăn cản một người đàn ông lang thang, quần áo rách rưới, đầu tóc bết lại, không biết bao lâu chưa cạo râu, thậm chí một bên chân còn khập khiễng.

Hắn ta quờ quạng lung tung, như một con thú hoang bị trục xuất khỏi rừng già.

Thôi Minh Hạo sửng sốt: “Giang…”

“Giang Hoàn…”

Âm thanh này rất nhẹ, Thôi Minh Hạo không dám xác định, cũng không dám xác nhận. Người đã biến mất ba năm trời, đột nhiên cứ xuất hiện trở lại như vậy sao?

Là do thượng đế rốt cuộc rủ lòng thương hại sao?

Lúc này, có tiếng vật nặng rơi xuống từ trong phòng bệnh, ngay lập tức tiếng kêu sợ hãi của y tá vang lên: “Đừng cử động, đừng cử động!”, “Ối! Mau đỡ cậu ấy lên!”, “Kim bị lệch hết rồi!”

Cơ thể gầy gò của Nhậm Xuyên bùng nổ sức mạnh, anh đẩy mọi người ra, lồng ngực nhấp nhô dữ dội, đứng chân trần trên hành lang.

Ánh mắt họ chạm nhau giữa không trung.

Lông mi Nhậm Xuyên chớp chớp, một lúc lâu sau, anh nở một nụ cười khổ sở: “Anh…”

Ba năm thời gian đau thương, tan vỡ chỉ bằng một cái chạm tay.

Anh lảo đảo muốn bước tới, đôi chân yếu ớt suýt chút nữa không đứng vững, nhưng Giang Hoàn lại đột ngột lùi về sau, cổ họng nghẹn ngào như nuốt phải dung nham nóng bỏng, giọng nói khàn khàn: “Đừng…”

“Anh bẩn lắm…”

Nhậm Xuyên không quan tâm, anh muốn đòi một cái ôm để chứng minh người trước mặt không phải là tưởng tượng: “Anh…”

“Đừng cử động!” – Thôi Minh Hạo chen vào, chắn trước mặt Nhậm Xuyên, “Hệ thống miễn dịch của mày không tốt, bây giờ không thể động chạm.”

Ca phẫu thuật đang đến gần, các bác sĩ và y tá hợp lực đẩy Nhậm Xuyên trở về phòng bệnh, giường phẫu thuật cũng đã đẩy tới. Nhậm Xuyên ra sức giãy giụa, khóc lóc kêu gào: “Anh!”

“Anh ôm em một cái đi!”

“Anh!”

Thôi Minh Hạo cố hết sức ấn anh lên giường mổ: “Nhớ kỹ! Phải sống!”

Đã được đẩy vào phòng mổ, thuốc mê ngấm vào huyết quản, nhưng thân thể Nhậm Xuyên như có sức lực, mắt mở trừng trừng không chịu nhắm lại, trên cổ đột ngột hiện ra gân xanh dữ tợn.

“Mày nghĩ đi.” – Dưới ánh đèn giải phẫu chói mắt, Thôi Minh Hạo đeo một chiếc khẩu trang trên mặt, hung dữ nhìn anh, “Nếu mày chết, mày sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.”

Cho dù xuống đến tầng mười tám địa ngục, Nhậm Xuyên cũng có thể bò lên trở lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.