Nhậm Xuyên không muốn về sớm như vậy, muốn ở chung với Giang Hoàn thêm lúc nữa, chủ động hỏi: “Đi dạo không?”
Giang Hoàn ngược lại không quan tâm lắm, hắn nhìn Nhậm Xuyên: “Cơ thể cậu chịu nổi hả? Có mệt không?”
Nhậm Xuyên trầm tư: “Ừm… vẫn còn được, đại khái có thể đi tám trăm mét.”
Giang Hoàn nói: “Vậy thì đi dạo tám trăm mét.” – rồi lại ngừng một chút, muốn tỏ vẻ thân thể mình tốt hơn, giống như trẻ con mà so sánh, “Tôi có thể đi được một ngàn mét.”
Bọn họ do dự cân nhắc mỗi bước đi, tính toán xem một bước nên dài bao nhiêu mét, đi vào cửa tiệm Hải Lan, Nhậm Xuyên nhìn trang phục trên mẫu nam rồi nói với Giang Hoàn: “Để tôi mua cho cậu bộ quần áo, cậu đã mời tôi ăn cơm rồi.”
Giang Hoàn nhìn quần áo trên người mẫu nam, vẻ mặt nhất thời khó xử: “Không cần, tôi…”
“Lấy giúp tôi cái này để thử một chút.” – Nhậm Xuyên đã vẫy tay với nhân viên, “Cậu ấy mặc.”
Giang Hoàn nhìn bộ quần áo trên người mẫu nam, không nói gì, thừa dịp nhân viên không chú ý, lén lút liếc mắt nhìn mác giá, những 399 tệ!
Ăn cướp à!
Nhậm Xuyên đẩy Giang Hoàn: “Đi thử thử xem.”
Giang Hoàn ậm ừ đi vào phòng thử đồ, chậm rì rì cởi nút áo khoác, kéo áo len ra từ đỉnh đầu, lộ ra nửa người trên cường tráng, trên cánh tay đầy hình xăm trải dài đến tận lưng.
Hắn cầm lấy áo sơ mi từng trên người mẫu nam nhìn một chút, thiết kế cắt may đúng quy củ, không có gì đặc sắc, vật liệu cũng không phải loại gì tốt, sờ vào thấy bình thường.
Trong nhà lúc nào cũng có quần áo hàng hiệu mỗi quý gửi đến mẫu mới để chọn lựa, vốn dĩ không cần thiết đi dạo mua, Giang Hoàn là lần đầu tiên đi vào cửa hàng quần áo để thử đồ.
Hắn mặc áo sơ mi vào, gài từng chiếc cúc áo, nhìn bản thân trong gương một chút, cũng có chút giống một viên chức nhỏ.
Hắn đi ra ngoài, nhân viên bán hàng sáng mắt lên, vừa muốn mở miệng khen, thì Giang Hoàn nhấc tay lên ra hiệu cô im lặng, không cần biết cô nói gì, tôi đều không nghe.
“Không vừa lắm.” – Giang Hoàn nói với Nhậm Xuyên, “Hay là thôi.”
Nhậm Xuyên đi một vòng xung quanh hắn: “Khá được nha.”
Giang Hoàn bắt đầu tìm lý do khác: “Chất liệu này không thấm hút mồ hôi.”
Nhậm Xuyên liếc mắt nhìn nhãn mác: “Không phải sợi hóa học.”
Giang Hoàn do dự một chút: “Ừm…”
Còn có lý do gì có thể từ chối nữa?
Giang Hoàn nghĩ nát óc, trước giờ chưa từng làm chuyện này, không rành lắm.
“Cái này cũng không tồi.” – Nhậm Xuyên chọn bộ quần áo khác, trời đã sang thu, áo sơ mi chỉ có thể mặc một lúc, mua quần áo giữ ấm vẫn tốt hơn.
Giang Hoàn ghé vào lỗ tai của anh, thì thầm: “Quá đắt…”
Lỗ tai Nhậm Xuyên nhạy cảm giật giật, bị hơi thở của Giang Hoàn chọc ghẹo, đệt, đừng nói tới một bộ y phục, mua toàn bộ cửa hàng cũng được!
“Không đắt.” – Nhậm Xuyên lặng lẽ đưa mu bàn tay cọ nhẹ lên mu bàn tay Giang Hoàn, giống như đang trêu ghẹo, sặc mùi ám muội: “Mua cho cậu, thì không đắt chút nào.”
“Đổi cái khác rẻ hơn đi.” – Giang Hoàn không có nhận ra bầu không khí hơi khác, trong lòng thỏa mãn, chỉ là tiếc tiền, 399 tệ có thể ăn bao nhiêu con vịt quay nha, “Bình thường tôi cũng không mặc cái này ra ngoài.”
Nhậm Xuyên hoàn toàn bị sắc đẹp mê hoặc, bộc lộ nhân cách vung tiền như rác: “Tùy cậu chọn đi.”
“Tôi chọn sao…” – Giang Hoàn đảo mắt nhìn quanh cửa hàng, rồi đi tới kệ phía trước, trong đống quần áo lựa ra một cái áo ba lỗ cho ông già: “Cái này đi.”
Nhậm Xuyên ngây người: “H…hả?”
“Cậu đừng xem thường chiếc áo ba lỗ này! Thuần cotton! Thân thiện với da!” – Giang Hoàn cường điệu nhấn mạnh, “Sản phẩm hàng đầu, có thể mặc ngoài cũng có thể mặc trong, giặt như thế nào cũng không biến dạng! Sẽ không phai màu! Nam nữ già trẻ đều cần mặc! Sự lựa chọn tốt nhất khi ra ngoài du lịch!”
Nhậm Xuyên rõ ràng không tin: “Nhưng cái này là áo ba lỗ…”
Giang Hoàn đi về hướng phòng thử đồ: “Tôi mặc cho cậu xem.”
Áo ba lỗ ông già rất phổ biến, đàn ông từ năm mươi trở lên hầu như đều có, là sự lựa chọn kinh điển để đi hóng gió mùa hè, người nào đi trên phố nhìn thấy đều sẽ thân thiết gọi một tiếng “ông”.
Để mặc cái này cần có một chút can đảm.
Giang Hoàn đẩy cửa phòng thử đồ, chỉ cảm thấy có một chùm sáng chiếu lên người mình, âm nhạc tứ phía cũng nhất thời thay đổi, nữ thần thánh khiết mỹ lệ vui sướng, hào quang xán lạn chiếu lên đại địa, toàn bộ phẩm chất đều được nâng lên, giống như đi catwalk ở Paris.
Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn, hít vào một hơi khí lạnh, lông mày hơi nhướng lên để lộ ra biểu cảm thiếu kiên nhẫn. Cổ áo hình chữ U, vừa hay phác họa đường viền cơ ngực, hình xăm trên cánh tay mạnh mẽ ngầu lòi, đường cong da thịt mượt mà rõ ràng, có một loại khí chất khác biệt như lão đại giang hồ tùy tâm sở dục.
Giang Hoàn bước lên phía trước một bước, dây chuyền thánh giá trên cổ hơi lay động, phản chiếu ánh sáng, phát ra tiếng leng keng nhỏ.
Nhậm Xuyên cảm thấy tim mình như bị ai bóp chặt.
Áo ba lỗ ông già này là loại vật phẩm kéo thấp giá trị sắc đẹp, vậy mà Giang Hoàn mặc vào lại toát ra cảm xúc đặc biệt như vậy.
“Được đấy.” – Giang Hoàn nói, vui vẻ xoay một vòng trước gương, “Tôi thấy cái này hợp với tôi.”
Nhậm Xuyên hỏi nhân viên bán hàng: “Cái này bao tiền?”
Nhân viên tắt âm bài ca vui sướng, mỉm cười nói với anh: “Sau khi giảm giá là 59 tệ.”
“Mua mua mua.” – Nhậm Xuyên móc bóp lấy thẻ đen của mình ra, “Lấy mười cái…”
Giang Hoàn nhướng mày: “Hả?”
Nhân viên bán hàng vui đến trợn mắt: “Thật ạ?”
Nhậm Xuyên mạnh mẽ rút lại cái tay đang cầm thẻ đen, cười cứng ngắc: “Xin lỗi, cầm nhầm, đây là thẻ bookmark.”
Nhậm Xuyên chỉ vào áo ba lỗ trên người Giang Hoàn: “Lấy một cái.”
Nụ cười trên mặt nhân viên nháy mắt vụt tắt, mất hứng đáp cho có lệ: “Vâng, chờ một lát.”
Nhậm Xuyên nhìn vào dây chuyền thánh giá treo trên cổ Giang Hoàn, càng nhìn càng thấy quen: “Dây chuyền của cậu…”
Anh nhớ ra mình cũng có một cái bằng vàng hồng, là phiên bản giới hạn: “Đây là Chanel hả?”
“Đồ nhái.” – Giang Hoàn nói dối trắng trợn, “Chín tệ ba cái freeship, cậu thích thì cho cậu.”
Nhậm Xuyên đột nhiên nảy ra ý tưởng, có thể bảo Mạnh Xuân lấy cái của mình, sau đó đổi lấy cái giả của Giang Hoàn. Như vậy thần không biết quỷ không hay mà có thể làm cho Giang Hoàn mang đồ của mình.
Anh chọt chọt tay: “Tôi khá là thích nó.”
Giang Hoàn nghe anh nói thích, liền tháo dây chuyền của mình xuống rồi đeo lên trên cổ Nhậm Xuyên: “Cho cậu.”
Nhậm Xuyên nhìn cái cổ trống rỗng của hắn: “Vậy còn cậu?”
Giang Hoàn mở miệng nói: “Tôi lại mua hàng hiệu… à không, lên Taobao mua hai cái.”
Nhậm Xuyên tranh thủ nói ra: “Tôi mua cho cậu.”
Anh nhìn dây chuyền thánh giá trên cổ mình, nhái y như thật, không chỉ là logo, mà các chi tiết nhỏ đều giống như đúc, cơ hồ có thể đánh tráo với đồ thật, có chút bất ngờ: “Bây giờ mấy tay thợ làm hàng nhái cũng khéo ghê nhỉ.”