Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 35: Mua cánh gà rán



Một tiếng “anh” này làm cho Giang Hoàn ngây ngẩn cả người.

Hắn lúng ta lúng túng ngẩng đầu lên, nhìn Nhậm Xuyên, thần sắc lúc này đều là kinh ngạc, trên môi vẫn còn dính nước đào, hắn không biết phải nói gì.

Nhậm Xuyên cũng có chút xấu hổ, theo lẽ thường, anh nên đùa giỡn ngược lại, dù sao cũng phải bắt Giang Hoàn cởi quần áo ra, nhưng hiện tại anh lại ngây ngẩn, thói quen trêu ghẹo người khác cũng mất hút, cứ ngẩn người như vậy mà nhìn Giang Hoàn, như một cậu bé ngốc nghếch.

“Tôi…” – Anh ngọ ngoạy ngón tay của mình, cảm giác liếm láp vẫn còn đọng giữa kẽ hở các ngón tay, “Tôi đi rửa tay…”

Nói xong, anh nhét cho Giang Hoàn hết trái đào, chạy trối chết rời khỏi phòng.

Giang Hoàn cắn một miếng đào, vốn là hương vị giống nhau, nhưng khi đưa vào miệng rồi, so với vừa nãy không thể nào ngọt bằng.

Giọng nói của AI vang lên bên tai: “Đo được nhịp tim của bạn rất nhanh, bạn có muốn liên hệ với bác sĩ không?”

Giang Hoàn từ chối: “Không cần.”

AI nghiêm túc thông báo: “Đây là lần thứ mười sáu trong tháng này nhịp tim của bạn vượt quá mức bình thường, tôi nghĩ điều này đang gây tổn hại nghiêm trọng đến sức khỏe của bạn, xin đừng giấu bệnh sợ thầy”.

Giang Hoàn muốn giải thích: “Tôi không-“

Nhưng hắn đột nhiên dừng lại, nếu không bị bệnh, vậy thì đó là gì?

Nhậm Xuyên chạy vào nhà vệ sinh, mở vòi nước chảy rào rào, anh nhìn tay mình đầy nước trái cây, nhưng lại hơi không muốn rửa.

Lúc này, anh nghe thấy phía trong nhà vệ sinh truyền ra một tiếng nức nở.

Nhậm Xuyên cau mày, bước vào, nhìn thấy người đàn ông đeo kính đang đứng trước cửa sổ lau nước mắt, vỗ vai anh ta: “Anh trai này…”

Người đàn ông đeo kính sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn anh: “Anh là…”

“Tôi là bạn cùng phòng bệnh của Lư Nhược Nam.” – Nhậm Xuyên tự giới thiệu trước, “Tên là Nhậm Xuyên.”

Người đàn ông đeo kính bắt tay anh: “Tôi là Cao Húc.”

Nhậm Xuyên bóng gió: “Anh và Lư Nhược Nam…”

Cao Húc cúi đầu: “Tôi là… bạn học cấp ba của cô ấy, cho là bạn thân đi.”

“Tôi có thể giúp gì cho anh không?” – Nhậm Xuyên hỏi anh ta, “Thấy anh khóc rất thảm.”

“Ừm…” – Cao Húc do dự một chút, “Tôi không…”

“Tôi… tôi muốn ở bên cạnh cô ấy.” – Cao Húc cúi đầu, “Tôi đã theo đuổi cô ấy mười năm, cô ấy muốn đến Bắc Kinh, tôi liền cùng cô ấy đi phương bắc, chuyện gì của cô ấy tôi cũng biết, bất kể là chua xót hay cay đắng, tôi đã theo sau bóng lưng cô ấy lâu như vậy, nhưng…”

Vài giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt Cao Húc, anh vội đưa tay lau đi: “Cô ấy không nói cho ai biết mình bị ung thư, bố mẹ cô ấy đều ở quê, cả đời chưa từng ra khỏi thị trấn, cô ấy liền tự mình gánh vác mọi chuyện, tôi đau lòng.”

Nói nhiều như vậy với một người xa lạ, Cao Húc có chút xấu hổ, cúi thấp đầu không chịu ngẩng lên: “Tôi không sao… Khóc thì khóc, chứ tôi cũng không có tư cách gì để chăm sóc cô ấy, cô ấy có bạn trai rồi.”

Nhậm Xuyên nghĩ một chút về bạn trai của Lư Nhược Nam: “Anh đang nói về thằng khốn đó à?”

Anh nói với Cao Húc: “Chuồn rồi, khi Lư Nhược Nam nhập viện thì bỏ chạy.”

“Cái gì?” – Huyết áp của Cao Húc đột nhiên tăng lên, “Thằng chó đấy chạy mất rồi?”

Một thân công tử bột tức giận đến đỏ bừng mặt: “Tôi… tôi đi tìm nó!”

“Anh tìm nó thì có ích gì?” – Nhậm Xuyên ngăn anh ta lại, “Một thằng khốn nạn thôi mà, còn chưa đủ khổ sao.”

Nhậm Xuyên nhìn Cao Húc, có chút không hiểu: “Anh thích Lư Nhược Nam, tại sao không theo đuổi cô ấy?”

“Tôi… tôi không có thích cô ấy.” – Cao Húc bị nói trúng tim đen, “Cô ấy có điểm nào đáng để tôi thích chứ!”

Nhậm Xuyên cảm thấy buồn cười: “Vậy thì anh khóc vì cái gì?”

Cao Húc cứng họng ngay lập tức: “Tôi…”

Bọn họ chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy một giọng nói lớn truyền đến từ khu phòng bệnh: “Tôi không đồng ý!”

Mặt Cao húc lập tức trắng bệch, vội vàng chạy tới: “Là Nhược Nam-!”

Nhậm Xuyên theo sau, Lư Nhược Nam đứng chân trần trước cửa phòng, đầu tóc bù xù như cọp cái, ngăn không cho bác sĩ vào cửa: “Tôi không đồng ý cắt bỏ tử cung! Đánh chết tôi cũng không đồng ý!”

Bác sĩ ngượng nghịu nhìn cô: “Cô ung thư cổ tử cung giai đoạn IB, hoàn toàn có thể chữa khỏi bằng phương pháp cắt tử cung tận gốc cộng với xạ trị và hóa trị triệt để. Đây là phương pháp hợp lý nhất, nội tạng với tính mạng của cô cái nào quan trọng hơn?!”

*Giai đoạn IB: khối u lớn có thể thấy bằng mắt thường (~4cm), vẫn còn ở trong tử cung và chưa xâm lấn ra bên ngoài.

“Không có tử cung thì sao có thể sinh con?” – Lư Nhược Nam hai mắt đỏ hoe, “Tôi không thể có con, làm sao có thể kết hôn? Tôi mới hai mươi tám! Hai mươi tám!”

Bác sĩ cũng mất kiên nhẫn: “Vậy cô vì muốn có con mà không muốn sống nữa à!”

Lư Nhược Nam gào thảm thiết mà nói: “Không muốn sống cũng không cần sống! Không sinh được con thì ai lấy tôi! Không ai lấy tôi, nửa đời sau tôi sống thế nào!”

Cao Húc đỏ mặt tía tai, hét lớn: “Anh lấy em!”

Hành lang yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn anh.

Bị nhiều ánh mắt quan sát như vậy, Cao Húc có chút không thoải mái, ngón tay vân vê ở viền quần, cúi đầu, không dám nhìn Lư Nhược Nam: “Anh… Anh lấy em…”

Lư Nhược Nam không tin được, nhìn anh: “Cậu nói lại lần nữa?”

Cao Húc hắng giọng nói lớn với cô: “Anh nói là sẽ lấy em!”

“Mẹ nó, cậu không cần phải thương hại tôi!” – Lư Nhược Nam gào lên, “Cậu cút đi! Bà đây không muốn nhìn thấy cậu!”

Vất vả lắm Cao Húc mới nghẹn ra được chút dũng khí mắc trong cổ họng: “Anh…”

Rầm một tiếng, Lư Nhược Nam đóng mạnh cửa phòng bệnh, Cao Húc bị từ chối ở ngoài cửa, trong mắt tràn đầy hoảng sợ: “Anh…”

“… Anh không có thương hại em…” – Anh ta ôm đầu ngồi xổm xuống, nước mắt nước mũi trào ra, “Anh rất muốn lấy em… Mẹ nó, anh theo đuổi em lâu như vậy…”

Cửa phòng mở ra một cái khe, Lư Nhược Nam ném giỏ trái cây và bình giữ nhiệt mà anh mang tới ra, như thể đang vứt rác.

“Anh…” – Cao Húc cầm bình giữ nhiệt trong tay, hét vào trong phòng bệnh, “Ngày mai anh lại đến thăm em!”

Trong phòng không có động tĩnh gì.

Cao Húc nhặt nhạnh đồ vật rách nát của mình lên, nhìn Nhậm Xuyên một cái trước khi rời đi: “Làm ơn có thể… giúp tôi trông Nhược Nam được không?”

“Quan sát cô ấy ăn cơm, cái gì cũng không ăn, tôi biết ung thư khó chịu, ăn cái gì cũng không vào, nhưng ít nhiều gì cũng phải ăn…” – Anh nói chuyện dài dòng quanh co, ngượng ngùng gãi đầu, “Tôi xin lỗi, tôi có hơi…”

Anh cúi đầu thật thấp với Nhậm Xuyên: “Làm ơn.”

“Tôi biết rồi.” – Nhậm Xuyên vỗ vào vai anh ta, “Tôi sẽ giúp anh trông cô ấy.”

Cao Húc rời đi, Giang Hoàn nghe được náo nhiệt ở hành lang, đi ra ngoài, liếc mắt nhìn Nhậm Xuyên: “Có chuyện gì vậy?”

Nhậm Xuyên hất cằm về phía phòng của Lư Nhược Nam, ra hiệu: “Cô gái ếch.”

Cô gái ếch bị ung thư cổ tử cung, phải cắt bỏ toàn bộ tử cung, Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn, hắn bị ung thư gan, sẽ không phải…

Giang Hoàn thấy quái lạ: “Cậu nhìn bụng của anh làm gì?”

“Thiếu một miếng gan, cũng có thể sống.” – Nhậm Xuyên chỉ lo Giang Hoàn không nỡ cắt bỏ, nên trước tiên làm công tác tư tưởng cho hắn, “Không có chuyện gì, chỉ là thiếu mất lá gan, vẫn có người thích, tôi…”

Giang Hoàn bị anh làm cho bối rối: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Nhậm Xuyên nắm lấy tay hắn và nói: “Không sao đâu, tôi sẽ ở bên anh.”

“Ừm.” – Giang Hoàn nắm chặt lấy tay của anh, hà một hơi trên mu bàn tay lạnh lẽo, xoa xoa, “Được, theo anh sống thêm mấy ngày nữa.”

Y tá gọi: “Này, Giang Hoàn đúng không? Anh ký vào giấy báo trước phẫu thuật.”

Cô thấy hai người nắm tay nhau, hơi ngẩn người: “Ôi, quan hệ tốt quá.”

“Đúng vậy.” – Giang Hoàn xoa xoa cái đầu trọc lóc của Nhậm Xuyên, cười tươi, “Đây là em trai tôi.”

“Giấy báo gì?” – Tai của Nhậm Xuyên lập tức dựng lên, “Ký cái gì?”

“Không có gì.” – Giang Hoàn không cho anh xem, nhìn sơ qua liền ký tên, “Tiểu phẫu thôi.”

“Khoan…” – Nhậm Xuyên vừa nghe thấy hai chữ “phẫu thuật” liền bắt đầu lo lắng, “Anh bị sao vậy? Sao lại cần phải phẫu thuật?”

“Bác sĩ bảo thế.” – Giang Hoàn lại xoa đầu anh, để anh thả lỏng, “Bằng không, anh nằm viện làm gì?”

Nhậm Xuyên luống cuống, đồng tử nở to, trong chốc lát, anh cảm giác mình không hiểu được Giang Hoàn: “Anh sẽ không…”

Y tá lấy lại giấy thông báo, dặn dò Giang Hoàn các điều cần lưu ý: “Bây giờ ngừng thuốc, ba ngày sau sẽ tiến hành phẫu thuật, trong sáu đến tám tiếng phẫu thuật không được ăn hay uống, chút nữa đi cân đo chiều cao và cân nặng, sau đó thực hiện kiểm tra da.”

Giang Hoàn ừ một tiếng: “Tôi biết rồi.”

“Giang Hoàn…” – Nhậm Xuyên siết chặt góc áo hắn, “Anh thật sự…”

“Sao lại hoảng sợ như vậy?” – Giang Hoàn đưa tay sờ sờ mặt anh, “Anh đã nói rồi, chỉ là tiểu phẫu thôi.”

Giang Hoàn càng nói rằng đó chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, Nhậm Xuyên càng cảm thấy hoang mang, anh suýt chút nữa quên mất rằng Giang Hoàn mắc ung thư gan giai đoạn cuối, không còn sống được bao lâu nữa.

Nhậm Xuyên hít một hơi thật sâu, hỏi hắn: “Anh có mong muốn gì không?”

Giang Hoàn suy nghĩ một chút: “Ừm… Anh muốn ăn gà rán.”

Nhậm Xuyên ngay lập tức quyết định: “Mua! Bây giờ đặt đồ ăn ngoài!”

Anh lấy điện thoại ra liên lạc với Mạnh Xuân, nhờ y mua mười tám phần gà rán ở một quán ăn kiểu tây, thì nghe thấy Giang Hoàn bên cạnh nói gì đó, “A, đắt quá.”

Nhậm Xuyên sao có thể để cho hắn khổ sở vì gà rán: “Không đắt, nếu muốn thì cứ ăn…”

“Gọi một cái cánh gà thôi.” – Giang Hoàn không nỡ để cho Nhậm Xuyên tiêu tiền, “Cùng nhau ăn đi.”

Điều này nghe qua vô cùng đáng thương, hai vị tổng tài, chia nhau ăn một cái cánh gà, nhưng Nhậm Xuyên lại cảm thấy một sự quyến rũ và thân thiết khác biệt: “Vậy thì chúng ta chia nhau ăn.”

Nhậm Xuyên gửi tin nhắn cho Mạnh Xuân: “Mua một cánh gà rán, nhanh lên.”

Mạnh Xuân bối rối: “Mua cái gì?”

Nhậm Xuyên vô tình nói với y: “Một cái cánh gà rán, ngay bây giờ, tương cà, tương ớt và sốt mù tạt mật ong đều không thể thiếu.”

Mạnh Xuân: “…”

Chỉ một cái cánh gà rán, còn yêu cầu nhiều như vậy!

Mạnh Xuân thở dài, cầm điện thoại từ trên giường đứng dậy, Chung Niệm ở trần, từ phía sau leo ​​lên, ôm lấy cổ y, hôn một cái: “Sao vậy?”

“Ừm… cục cưng…” – Mạnh Xuân thực sự không biết nên tìm cớ gì để rời đi, “Thì…”

“Anh nói đi.” – Chung Niệm hôn lên má Mạnh Xuân như ong lấy mật, rồi hôn lên yết hầu, tay lưu luyến mân mê cơ bắp y, “Em đủ ướt rồi…”

Yết hầu của Mạnh Xuân di chuyển lên xuống một chút: “Anh…”

Y nhẫn tâm đẩy Chung Niệm ra: “Sếp tìm anh, anh phải đi.”

“Hả?” – Chung Niệm choáng váng cả người, mũi tên đã lên dây, y lại nói rằng y phải rời đi, “Anh đi làm gì?”

Trên mặt Mạnh Xuân không biết nên có biểu cảm như thế nào: “Mua một cái cánh gà rán.”

Chung Niệm: “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.