Giang Hoàn sắp phải giải phẫu, chính hắn không lo lắng gì, Nhậm Xuyên lại lo đến sốt vó.
“Anh hứa với tôi.” – Nhậm Xuyên gắt gao nhìn hắn chằm chằm, “Anh phải sống sót trở ra.”
“Ừm, được.” – Giang Hoàn lười biếng đáp, lật một trang sách trong tay, không biết hôm nay đã trải qua loại đối thoại này bao nhiêu lần.
Nhậm Xuyên cúi đầu nhai nhai, không quá hai phút, anh lại ngẩng đầu lên: “Anh hứa với tôi…”
“Này.” – Giang Hoàn để sách trong tay xuống, nhìn anh, “Chỉ là một tiểu phẫu thôi mà.”
Hắn nhìn chiếc gối nằm song song với gối của mình trên giường: “Trước khi phẫu thuật, cậu cứ trông chừng anh như thế này à?”
“Tất nhiên rồi.” – Nhậm Xuyên cây ngay không sợ chết đứng, đáp, “Không có ai chăm sóc anh, tôi không trông anh sao được.”
“Vậy cậu có thể đừng…” – Giang Hoàn cạn lời, “Đừng ăn đồ ăn trước mặt anh được không?”
“Hả?” – Nhậm Xuyên cắn một miếng bánh bao to, hai má phồng lên, nhai như một con chuột đồng lớn, “Tôi ăn bữa khuya, liên quan gì đến anh?”
Giang Hoàn ném quyển sách trong tay xuống giường: “Đậu má cậu không cần kiêng cử gì, nhưng anh phải kiêng!”
Hắn chỉ vào một đĩa ức gà trên bàn: “Rán.”
Lại chỉ vào một đĩa rau xào: “Xào.”
Còn có một bát thịt lợn kho mềm: “Nấu”.
Ngoài ra còn một túi thịt giòn nhỏ: “Chiên.”
Giang Hoàn hận không thể đuổi Nhậm Xuyên ra ngoài: “Cậu ăn đồ rán xào nấu chiên, còn thêm hai cái bánh bao với một tô mì thịt bò, bữa khuya sang chảnh ghê ha!”
“Người khác cho.” – Nhậm Xuyên ngậm mấy cọng mì, hút sồn sột vào miệng, rụt cổ, cuộn mình trên ghế như chim cút, “Không ăn thì lãng phí…”
Đồ ăn đều là do Chúc Khải Phong đưa tới, Nhậm Xuyên muốn chia cho Giang Hoàn, nhưng đáng tiếc, trời không cho, Giang Hoàn không ăn được.
Sao có thể trách anh?
“Hả?” – Giang Hoàn áp sát hai bước, dáng người cao lớn chặn hết tầm mắt của Nhậm Xuyên, từ trên cao nhìn xuống anh, “Không ăn thì lãng phí?”
Tim Nhậm Xuyên đập thình thịch, hơi rụt người về sau, muốn dùng đạo lý cảm hóa Giang Hoàn: “Ông cha ta từng nói, giữa trưa cuốc đất trồng lúa, mồ hôi chảy ròng ròng…”
Giang Hoàn lại gần thêm mười mấy phân, đôi mắt như sói nhìn chằm chằm Nhậm Xuyên, hơi thở ấm áp phả vào mặt khiến da thịt run lên: “Hả?”
Nhậm Xuyên nuốt khan, dùng sức mạnh ý chí đẩy bánh bao thịt trong tay ra: “Còn… có câu tục ngữ, chí sĩ không uống trộm nước suối, người liêm chính không ăn đồ ăn xin!”
Giang Hoàn cầm hai cái bánh bao thịt, nhìn anh: “Thật sự không ăn?”
“Lấy đi!” – Nhậm Xuyên hạ quyết tâm, nhắm chặt mắt lại, “Đừng để tôi nhìn thấy!”
Giang Hoàn bắt đầu gói đồ ăn lại: “Vậy những thứ này đưa đến quầy y tá.”
Ngay trước khi Giang Hoàn đi ra ngoài, Nhậm Xuyên ngăn hắn lại: “Chờ đã!”
“À thì…” – Nước miếng của Nhậm Xuyên điên cuồng tiết ra trong miệng, “Để lại cho tôi một cái…”
Ánh mắt Giang Hoàn lập tức trở nên nguy hiểm: “Hả?”
Nhậm Xuyên sợ đến mức giật mình một cái: “Ý tôi là… thêm vị chua cay vào ăn mới ngon!”
Giang Hoàn hài lòng gật đầu, xoa đầu anh: “Ừ, ngoan.”
Ngây người một giây, Nhậm Xuyên nhận ra phản ứng của mình, đệt, tại sao ông đây phải nghe lời hắn.
Nhưng nghĩ kỹ lại một chút, lời một cái xoa đầu, cũng đáng.
Giang Hoàn trở lại, cầm trong tay một bát cháo kê táo tàu đỏ, đưa cho Nhậm Xuyên: “À, ăn cái này đi.”
Nhậm Xuyên bưng bát cháo còn ấm, hơi bối rối: “Đưa tôi cháo làm gì?”
“Ăn khuya.” – Giang Hoàn cũng thật kiên nhẫn, đưa tay búng trán anh, “Sau này ăn ít đồ rán xào nấu chiên gì đi, cậu không quan tâm đến dạ dày của mình sao?”
Nhậm Xuyên nhìn những quả táo tàu đỏ trong cháo, chán ghét: “Chỉ có ở cữ mới ăn cái này.”
“Coi như cậu đang ở cữ.” – Giang Hoàn ngồi xuống, ung dung thong thả mở sách, “Ăn đi.”
Nhậm Xuyên cười khúc khích: “Tôi ở cữ? Tôi sinh con cho ai? Cho anh?”
“Nếu cậu có thể sinh con, thì anh nuôi.” – Giang Hoàn trả lời như thật, “Sinh bao nhiêu nuôi bấy nhiêu.”
Nhậm Xuyên bị hắn nói mà á khẩu, chỉ có thể bắt đầu tìm cớ từ những chuyện vụn vặt: “Tôi chưa bao giờ ăn cháo kê.”
Giang Hoàn liếc hắn một cái, hết cách rồi, đành đóng sách trong tay lại, bưng cháo kê lên, múc một thìa đưa tới bên miệng Nhậm Xuyên: “A, mở miệng.”
Nhậm Xuyên nhất thời đỏ mặt: “Anh… anh đang làm gì vậy?”
Giang Hoàn nói như chuyện đương nhiên: “Chăm bà đẻ.”
Nhậm Xuyên: “…”
Cứ như vậy, anh được đút cho ăn xong một bát cháo kê táo tàu đỏ, bụng hơi phồng lên, nhìn qua còn giống như đang mang thai.
Cái loại ảo giác thay đổi giới tính này khiến Nhậm Xuyên sinh ra cảm giác xấu hổ hoảng hốt, hai gò má ửng hồng, cắn chặt đầu lưỡi, như thể Giang Hoàn thật sự có thể khiến anh mang thai.
Giang Hoàn cầm ly nước vừa uống vừa nhìn sang, Nhậm Xuyên ăn cháo xong vẫn làm tổ ở trên ghế, không có động tĩnh gì, “Cậu sao vậy?”
Nhậm Xuyên không thể nói ra suy nghĩ ô uế của mình, càng không thể nói anh muốn sinh con cho Giang Hoàn, mở to mắt nhìn thùng rác: “Tôi đang suy nghĩ.”
Giang Hoàn suýt chút nữa phun nước trong miệng ra ngoài: “Cậu suy nghĩ cái gì?”
“Về chuyện trưởng thành.” – Nhậm Xuyên vẻ mặt nghiêm túc, “Khi còn bé, bị đánh đòn sẽ khóc, nhưng bây giờ bị đánh đòn sẽ ướt, có lẽ đây chính là cái gọi là trưởng thành.”
Giang Hoàn ngậm nước trong miệng, không kìm được nữa, phun vào mặt Nhậm Xuyên, “Phụt-“
Nhậm Xuyên lau mặt: “Tôi ướt rồi, anh phải chịu trách nhiệm.”
“Cậu học ở đâu!” – Giang Hoàn phản ứng dữ dội bất ngờ, sắc mặt đỏ bừng, “Cậu…”
Không biết tại sao trong lòng hắn đột nhiên khó chịu: “Cậu để người khác đánh mông rồi?” – hắn ép hỏi, “Là ai?”
Nhậm Xuyên thích thú, cố tình trêu chọc hắn: “Tôi không thể trả lời chuyện riêng tư cá nhân.”
Giang Hoàn tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay anh: “Cậu…”
Nhậm Xuyên hết nhìn trái rồi nhìn phải, làm bộ ngáp một cái: “Tôi buồn ngủ.” – Vừa nói, anh vừa vứt dép, leo lên giường bệnh của Giang Hoàn, “Ngủ đi.”
Giang Hoàn theo phía sau nhặt đôi dép bay tứ tung để gọn lại, nhìn Nhậm Xuyên chui vào chăn của mình, cái mông vểnh kia không biết từ lúc nào đã bị một người mình không quen biết đánh vào, trong phút chốc hô hấp rối loạn, tròng mắt cũng có chút đỏ ngầu.
Nhậm Xuyên lại thúc giục hắn: “Tắt đèn đi ngủ.”
Giang Hoàn tắt đèn, leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Nhậm Xuyên, đêm khuya yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng thở xen kẽ lẫn nhau, cảm giác bầu bạn này không phải loại mà người thân và bạn bè có thể mang đến, nhưng rốt cuộc đó là cái gì, Giang Hoàn cũng không rõ.
Giang Hoàn muốn biết đáp án: “Rốt cuộc là ai…”
Nhậm Xuyên trở mình, quay lưng lại, không để ý đến hắn.
Giang Hoàn vươn tay đẩy hắn: “Đừng giả bộ ngủ…”
Tiếng khò khò nhỏ của Nhậm Xuyên vang lên.
Thực sự là làm cho người ngứa ngáy tay chân, Giang Hoàn cắn răng, giơ tay vỗ vào cái mông vểnh của anh, một thanh âm giòn tan vang lên.
Nhậm Xuyên kêu lên một tiếng: “Anh đang làm gì vậy!”
Giang Hoàn nhìn anh: “Đương nhiên là…”
Hắn nghẹn lời trong giây lát, ánh mắt bắt đầu lơ đễnh: “Thử xem cơ mông của cậu có hoạt động tốt không.”
Nhậm Xuyên tức giận gầm gừ, giật mạnh chăn ôm hết vào lòng, không để lại cho Giang Hoàn chút nào, sau đó quay lưng về phía hắn, dùng tư thế cũ nằm ngủ.
Áo bệnh nhân bị anh đẩy lên, lộ ra một mảnh nhỏ vòng eo mịn màng, lưng quần lỏng lẻo treo ở trên hông, xuống chút nữa, đập vào tầm mắt là một thứ tròn trịa vểnh cao.
Ánh trăng như nước lọt vào qua khe hở trên rèm cửa sổ, vô tư rơi vào lưng Nhậm Xuyên, chiếu sáng da dẻ trơn bóng như tơ lụa, khiến người khát khô cổ họng.
Hô hấp của Giang Hoàn ngưng trệ trong chốc lát, liền vươn tay giúp Nhậm Xuyên kéo áo xuống để tránh cho bị cảm lạnh, sau đó lại vươn tay vỗ mông anh một cái, đàn hồi, run rẩy.
“Từ nay về sau…” – Giang Hoàn nặn ra từng chữ, ghé vào lỗ tai anh, “Không cho người khác vỗ.”
Nhậm Xuyên lẩm bẩm cái gì đó trong mơ, cũng không biết mình có nghe thấy hay không.
Tám giờ sáng hôm sau, Giang Hoàn tiến hành phẫu thuật, y tá đã đến lúc bảy giờ rưỡi để đo chiều cao và cân nặng, sau đó làm xét nghiệm da.
Nhậm Xuyên nhìn y tá rút máu, nhớ tới ám ảnh của chính mình, liền thương lượng với y tá: “Chị gái, cố gắng không làm quá ba lần được không?”
Chị y tá liếc anh một cái, hai tay làm thoăn thoắt, chỉ cần một phát là xong: “Anh nói cái gì?”
Nhậm Xuyên giận nhưng không dám nói gì, cảm thấy một mình mình bị đối xử đặc biệt.
Giường mổ được đẩy tới, Giang Hoàn leo lên nằm xuống, Nhậm Xuyên nắm tay hắn không buông, còn muốn nói cái gì đó: “Anh…”
“Buông tay buông tay!” – Y tá mất kiên nhẫn, “Có lời gì thì chờ ra rồi nói tiếp!”
Nhậm Xuyên chỉ sợ hắn không ra được: “Tôi…”
“Không sao đâu.” – Giang Hoàn an ủi anh, “Hai giờ nữa anh sẽ ra ngoài.”
Nhậm Xuyên hơi bất ngờ, tự hỏi hai tiếng có thể thay loại gan gì, chẳng lẽ vì Giang Hoàn không có tiền mà làm ẩu?
“Không sao!” – Nhậm Xuyên cầm tay hắn, lớn tiếng nói, “Lần sau tôi sẽ cho anh dùng loại tốt nhất!”
Giang Hoàn đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu mình như được vận mệnh nâng đỡ.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Nhậm Xuyên nhìn đèn đỏ sáng lên, trong lòng như lửa đốt, y tá đi ngang qua nhìn anh: “Không sao, anh trở về phòng đi.”
“Không.” – Nhậm Xuyên rất cứng đầu, “Tôi muốn đợi anh ấy.”
Chờ đợi này là ròng rã ba giờ.
Giang Hoàn nói rằng chỉ mất hai giờ là có thể ra ngoài, thời gian này đã lâu hơn rất nhiều, trái tim Nhậm Xuyên nặng nề đập mạnh, hỏng rồi.
Anh như rơi vào hầm băng, ngây người nhìn chằm chằm vào ba chữ “đang phẫu thuật”, đầu óc trống rỗng, đã hoàn toàn không nói nên lời.
Ba tiếng rưỡi sau, cửa phòng mổ mở, Giang Hoàn hôn mê nằm trên giường bệnh bị đẩy ra.
Hai bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ, tháo khẩu trang, nhìn nhau thở dài.
Bọn họ dần dần đi xa, Nhậm Xuyên nghe thấy những lời không rõ ràng, “Đã muộn… không lạc quan… không ổn…”
Việc này giống như là sấm sét giữa trời quang.
Nhậm Xuyên ngây dại tại chỗ, thậm chí còn quên cả thở.
Hai bác sĩ bước tới trước thang máy, bấm nút, nhìn nhau: “Cậu bảo bây giờ ăn tôm hùm đất là đã muộn rồi hả? Tôi thấy tình hình giao thông không lạc quan, không ổn, chúng ta ngày mai đi ăn sau.”
Nhậm Xuyên chỉ cảm thấy dòng máu khắp người lạnh lẽo, cuộc đời anh chưa bao giờ có lúc hoảng loạn như vậy.
Anh thất thần đứng dậy, đi về phía phòng bệnh như một cái xác sống, không được, anh muốn nhìn thấy Giang Hoàn lần cuối…
Sau lưng vang lên giọng nói còn hơi sữa: “Chú ơi!”
Nhậm Xuyên ngoảnh mặt làm ngơ.
Một đứa trẻ bảy tám tuổi chạy theo, kêu to: “Chú ơi!”
Nhậm Xuyên lúc này thực sự không có kiên nhẫn chơi với trẻ con, vung tay về phía sau một chút: “Này, đừng có làm phiền!”
Ai ngờ, đứa bé loạng choạng, tay anh vừa đập thẳng vào mũi nó.
Đứa nhỏ luống cuống mở to mắt, hai hàng máu mũi chảy ra, á một tiếng, bịt chặt mũi mình: “Bác sĩ nói… con không thể chảy máu mũi…”
Nhậm Xuyên lập tức hoảng sợ, bế đứa trẻ chạy nhanh vào phòng bác sĩ: “Bác sĩ!”
Bác sĩ điều trị chính cho đứa trẻ chốc lát đã nhận ra nó, vừa thấy nó chảy máu mũi liền hoảng hốt: “Sao lại chảy máu mũi!”
Nhậm Xuyên lúng túng: “Là… là tôi…”
Đứa nhỏ giành nói trước: “Xin lỗi bác sĩ, con sơ ý bị ngã.”
Nhậm Xuyên lập tức ngây người.
Bác sĩ cho đứa nhỏ nằm trên giường bệnh, dùng bông y tế cầm máu rồi lấy ra kim tiêm đông máu, yêu cầu y tá tiêm cho nó.
Nhậm Xuyên liếc nhìn tấm thẻ ở cuối giường bệnh của đứa trẻ, họ tên: Vũ Đồng, tuổi tác: 8 tuổi, bệnh: ung thư máu cấp tính.
Một trong những dấu hiệu của ung thư máu cấp tính là đông máu kém, người bình thường bị thương nhẹ sẽ lành trong vài phút, nhưng bệnh nhân ung thư máu sẽ không ngừng chảy máu.
Các bác sĩ và y tá bận bịu trong nửa giờ, cuối cùng cũng làm cho Tiểu Vũ Đồng ngừng chảy máu mũi, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, chỉ chỉ lên trán Tiểu Vũ Đồng: “Lần sau cẩn thận một chút, không được ngã sấp xuống, biết chưa?”
Tiểu Vũ Đồng rất ngoan ngoãn, gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ, con biết rồi.”
Bác sĩ đi rồi, Nhậm Xuyên cảm thấy có lỗi, ngồi xuống bên giường bệnh, cúi đầu xuống thấp: “Ừm… Anh xin lỗi…”
“Không sao đâu.” – Tiểu Vũ Đồng vốn không để ở trong lòng, “Chú…”
Nhậm Xuyên sửa lại: “Là anh trai.”
Tiểu Vũ Đồng mở nắm tay, cho Nhậm Xuyên viên sô cô la trong lòng bàn tay mình: “Cho anh, còn một tuần nữa là sinh nhật em, ba em cho em bảy viên sô cô la, em thấy anh ngồi đó một mình rất buồn, muốn cho anh một cái.”
Trái tim Nhậm Xuyên chợt ấm lên, anh cầm lấy viên sô cô la vẫn luôn bị giữ trong lòng bàn tay, sô cô la tan chảy không ra hình dạng gì, đại thiếu gia cành vàng lá ngọc như anh đời này chưa bao giờ ăn một thứ bết bát như vậy.
Nhưng anh không có chút nào ghét bỏ, ăn trước mặt Tiểu Vũ Đồng, híp mắt khen: “Thật ngon! Đây là loại sô cô la ngon nhất trên thế giới!”
“Thật không!” – Tiểu Vũ Đồng cười thật tươi, đôi mắt sáng long lanh, chạm vào bàn tay to lớn của Nhậm Xuyên, “Vậy anh có vui không?”
“Ừm.” – Nhậm Xuyên gật đầu, “Anh rất vui.”
Tiểu Vũ Đồng nhìn anh: “Em vẫn còn sáu viên sô cô la, khi nào anh không vui có thể đến tìm em.”
Nhậm Xuyên xoa đầu đứa nhỏ: “Được.”
Ngừng một chút, anh hỏi Tiểu Vũ Đồng: “Hai chúng ta bây giờ là bạn của nhau, anh cũng đến chúc mừng sinh nhật em có được không? Em muốn quà sinh nhật gì?”
Đôi mắt Tiểu Vũ Đồng lập tức lóe lên sự vui mừng, sau đó nó ngậm lấy ngón tay, suy nghĩ một lúc, cuối cùng hơi ngượng ngùng nói: “Em… em muốn làm công chúa một ngày.”
Mặt nó lộ ra một chút xấu hổ, thu mình vào trong chăn: “Nhưng người ta nói… con trai không thể làm công chúa…”
“Không, con trai cũng có thể làm công chúa.” – Nhậm Xuyên nghiêm túc nói, “Con gái cũng có thể trở thành hoàng tử bạch mã, trên đời này không gì có thể bị phân biệt bởi giới tính.”
Anh hứa với Tiểu Vũ Đồng: “Anh trai sẽ hiện thực hóa giấc mơ công chúa của em.”
Anh và Tiểu Vũ Đồng trao đổi kỹ càng, chiếc váy công chúa nào đẹp nhất, còn có công chúa Disney nào xứng đáng được yêu thích nhất, bên trong phòng bệnh đều là tiếng cười cười nói nói, bác sĩ y tá lúc đi vào đều có chút không đành lòng phá vỡ.
Y tá thở dài, “Sinh thiết tủy xương.”