Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 44: Liên tục hiểu nhầm lớn (3)



Giang Hoàn nhìn chằm chằm hộp bao cao su, mặt từ từ đỏ lên, da thịt nóng bừng, hắn không dám xác nhận, hỏi lại Nhậm Xuyên: “Hương đào có phải là… sữa tắm không?”

Nhậm Xuyên trong phòng tắm thấy kỳ quái: “Ừ, không thì là gì?”

Bên dưới bao cao su là sữa tắm, hộp bao cao su này dường như là cố tình làm rối loạn tầm mắt của người khác.

Giang Hoàn cầm sữa tắm đi tới gõ cửa phòng tắm, Nhậm Xuyên hé cửa, duỗi ra cánh tay trơn tuột, ướt sũng: “Đưa cho tôi.”

Cho dù chỉ có một khe hở, Giang Hoàn cũng có thể nhìn thấy thân thể thấp thoáng trong hơi nước mù mịt kia dẻo dai, đẹp đẽ, mang vẻ đẹp điêu khắc cổ điển, lúc thường nhìn không nổi bật lắm, nhưng cơ ngực lại khá lớn.

Xẹt một cái, nhiệt bốc lên đầu, Giang Hoàn bịt mũi lùi về phía sau hai bước, va vào góc bàn một cái rầm.

Nhậm Xuyên nghe thấy động tĩnh, la lớn: “Anh, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì!” – Giang Hoàn vội vàng đáp, “À… có đồ rơi xuống! Anh dọn ngay…”

“Ồ.” – Nhậm Xuyên trả lời, “Vậy anh cẩn thận một chút.”

Giang Hoàn hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại, đi ngang qua giường của Nhậm Xuyên, nhìn thấy trong ba lô có bao cao su, khí lực lại nổi lên.

Đệt!

Tại sao Nhậm Xuyên lại có một hộp bao cao su!

Giang Hoàn tưởng bở suy đoán, chẳng lẽ là muốn cùng hắn có chuyện sao?

Hắn còn nghĩ tới tin đồn trên mạng về Tây Tạng, cũng có thể là muốn xảy ra chuyện với người khác!

Vậy còn không bằng xảy ra chuyện với hắn!

Giang Hoàn không chịu được nữa, hành động như một tên trộm, lén nhặt bao cao su hương đào nhét vào dưới đáy ba lô để cùng với bao cao su của hắn.

Cửa phòng tắm mở ra, Nhậm Xuyên cởi trần, nửa người dưới quấn khăn tắm, vừa bước ra ngoài vừa lau tóc, tiếng đầu tiên là gọi: “Anh-“

Kẻ trộm Giang Hoàn giật mình một cái, tim đập thình thịch, lập tức quay lưng lại, chột dạ nhìn Nhậm Xuyên: “S… sao?”

“Tôi xong rồi.” – Nhậm Xuyên bắt đầu thoa sữa dưỡng thể lên người, hương đào ngọt ngào, cười toe toét không hề cố kỵ Giang Hoàn, duỗi ra chân dài, suýt nữa lộ hết: “Anh đi tắm đi. “

Ánh mắt Giang Hoàn dán lên cái chân trắng trẻo hoạt bát kia, vô thức nuốt một ngụm nước bọt: “Anh…”

“Hả?” – Nhậm Xuyên nhìn hắn, “Tắm cho thoải mái.”

“Ờ… được…” – Giang Hoàn lúc này mới hồi thần, cầm khăn tắm của bản thân, “Anh đi tắm.”

“Dầu gội và sữa tắm đều có trong đó.” – Nhậm Xuyên nói với hắn, “Anh cứ dùng của tôi.”

“Ừm.” – Lỗ tai Giang Hoàn phủ một lớp hồng nhạt, lớn tiếng đáp lại, dùng đồ vật của Nhậm Xuyên, làm tròn lên, này không phải nói Nhậm Xuyên là người của hắn sao?

Không khí trong phòng tắm ẩm ướt, Giang Hoàn cởi quần áo đặt trên giá, vừa quay đầu lại liền thấy trên tường treo một chiếc quần lót màu đen, còn nhỏ giọt ướt sũng.

Vừa mới trải qua chấn động từ bao cao su, hiện tại thấy cái gì đều liên tưởng tới chuyện kia, mặt Giang Hoàn lập tức đỏ lên, hắn gào lên với Nhậm Xuyên: “Sao cậu lại phơi quần lót trong phòng tắm!”

“Không thì sao?” – Nhậm Xuyên vẫn còn thấy kỳ quái, “Vậy tôi nên phơi ở chỗ nào?”

Thật ra là do Giang Hoàn nghĩ nhiều thôi, hắn đỏ mặt thở hổn hển đứng dưới vòi nước nóng ngẫm nghĩ, không được, không thể cứ tiếp tục như thế này được.

Không khí tràn ngập hương đào ngọt ngào, đó là mùi mà Giang Hoàn đã nhiều lần ngửi thấy từ trên cổ Nhậm Xuyên, nếu cẩn thận ngửi còn có thể ngửi thấy mùi trầm hương.

Giang Hoàn vươn tay cầm lấy sữa tắm, không có gì đặc biệt, là quà tặng từ lần trước bọn họ đi cửa hàng Watsons.

Hắn xoa xoa trong lòng bàn tay một chút, để sát vào ngửi thì lại cảm thấy khác với mùi trên người Nhậm Xuyên.

Hương thơm không đủ hấp dẫn, cũng không có nhiệt độ.

Giang Hoàn tắm xong đi ra, Nhậm Xuyên đã chui vào chăn, đang chơi trò cắt hoa quả xoèn xoẹt trên iPad.

Giang Hoàn nhíu mày: “Sao cậu lại ở trên giường anh?”

“Ngủ chung đi.” – Nhậm Xuyên vẻ mặt bình thản, anh đã có thói quen chen chúc với Giang Hoàn, “Cái giường này khá lớn.”

Giang Hoàn không lên tiếng, nhìn một cái giường khác đã chất đầy đồ vật cùng hai cái ba lô lớn.

Ngủ chung thì ngủ chung, Giang Hoàn giả vờ bình tĩnh, như vô tình kéo xuống khăn tắm quấn quanh hạ thể của hắn, chỉ mặc một cái quần lót chui vào chăn.

“Oái!” – Nhậm Xuyên đột ngột kêu lên, “Sao anh không thay quần lót!”

Giang Hoàn không nói lời nào, nguyên nhân cũng hơi khó nói, nếu hắn giặt quần lót thì chỉ có thể treo nó bên cạnh quần lót của Nhậm Xuyên, hai chiếc quần lót ở sát cạnh nhau, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng không chịu nổi.

Quá thân mật, giống như điều mà chỉ một cặp tình nhân mới làm.

Giang Hoàn vội vàng tìm cớ: “Tại… tại chưa có bẩn.”

“Hả?” – Mặt Nhậm Xuyên lộ ra vẻ ghét bỏ, “Anh chỉ thay đồ khi bẩn thôi à.”

“Ừ… ừm!” – Giang Hoàn bất đắc dĩ gật đầu, tìm không ra đầu lưỡi của mình, “Thay đổi quá thường xuyên… tốn nước…”

Nhậm Xuyên ồ một tiếng: “Vậy anh đi tắm thì không tốn nước sao?”

“Cho nên anh…” – Giang Hoàn thật sự là cưỡi hổ khó xuống, “Mỗi tháng tắm một lần…”

Nhậm Xuyên: “…”

Anh không thể ngủ chung với Giang Hoàn, ôm chăn đi: “Trời ạ, anh bẩn quá!”

Giang Hoàn kéo anh, đẩy ngã xuống giường: “Hả? Ghét bỏ anh? Có thể ghét bỏ anh sao?”

Hắn cố ý duỗi cánh tay ra cho Nhậm Xuyên ngửi: “Ngửi kỹ đi, xem thử anh có bẩn không!”

Nhậm Xuyên bịt mũi không ngửi, Giang Hoàn vươn tay sờ eo của anh, thọc lét hai bên: “Còn dám ghét bỏ anh? Hả? Anh không trị nổi cậu đúng không?”

Nhậm Xuyên không sợ gì, chỉ sợ bị cù, lăn qua lăn lại trên giường nhưng vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt của Giang Hoàn: “A-! Anh khinh người quá đáng! Đồ lưu manh! Biến thái!”

Anh cười ra nước mắt, vành mắt ửng đỏ, rơm rớm nước mắt nhìn Giang Hoàn: “Đừng bắt nạt tôi…”

Trái tim Giang Hoàn đột nhiên ngừng đập một chút.

“Tôi…” – Nhậm Xuyên cười đến đau cả bụng, cúi đầu sờ sờ, “Đau chết mất…”

“Xoa cho cậu.” – Bàn tay lớn của Giang Hoàn đặt lên, nhiệt độ ấm áp, “Xoa xoa cho cưng.”

Khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn lại, bóng dáng của nhau phản chiếu trong con ngươi, Nhậm Xuyên lại nhận thấy cảm giác ngột ngạt đến từ trên người Giang Hoàn, cực kỳ có tính xâm lược, giống như chính mình trở thành con mồi bị hắn chọn trúng.

Ánh mắt anh né tránh, “Tôi…”, rồi vặn vẹo mông, trở mình nằm xuống, “Tôi buồn ngủ…”

Giang Hoàn tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Nhậm Xuyên, ôm eo anh: “Ngủ đi.”

Nhậm Xuyên không thoải mái mà giật giật, đẩy cánh tay Giang Hoàn xuống, một lúc sau lại ôm lên, lại đẩy xuống, lại ôm lên, không ngừng.

“Này!” – Nhậm Xuyên tức giận, “Anh ôm eo tôi để làm gì!”

“Anh không duỗi tay chân được.” – Lý do của Giang Hoàn còn rất hợp lý, “Ôm chút thì có chuyện gì sao? Muốn tiền à?”

Một câu “muốn tiền” này khiến Nhậm Xuyên đỏ hết cả mặt, người này coi anh thành cái gì?

“Ngủ đi.” – Giang Hoàn giống như chính nhân quân tử, “Không phải vừa rồi cậu nói buồn ngủ sao?”

Đệt, Nhậm tổng phải chịu thiệt làm người câm.

Từ Bắc Kinh đến Lhasa, đi tàu mất bốn mươi tiếng gần hai ngày, ngủ một giấc đẫy, chỉ mới hết mười.

Giang Hoàn mở mắt ra, chỉ thấy trong lồng ngực trống rỗng, Nhậm Xuyên đi đâu mất.

Hắn ngồi dậy, nhìn thấy Nhậm Xuyên đang ngồi bên cửa sổ, mặt gần như dán vào cửa sổ toa tàu.

“Nhìn cái gì vậy?” – Giang Hoàn đi tới, muốn nhìn xem phong cảnh bên ngoài như thế nào.

“Chúng ta đang ở…” – Ngoài cửa sổ là cao nguyên với hàng ngàn kênh rạch chằng chịt, bầu trời cao vời vợi, phóng tầm mắt liền nhìn thấy làn sóng lúa mì vàng óng, Nhậm Xuyên kinh ngạc, “Cao nguyên Hoàng Thổ?”

Giang Hoàn thấy buồn cười, nghĩ như vậy?

Hắn hỏi: “Không phải cậu nói đã từng đến cao nguyên Hoàng Thổ sao?”

Nhậm Xuyên đã đến Tây An, làm tròn lên, cũng coi như là đã đến cao nguyên Hoàng Thổ.

“Tôi…” – Nhậm Xuyên thể hiện, “Sao lại chưa đến được? Nhà tôi chính là ở cao nguyên Hoàng Thổ”, anh mạnh miệng, “còn ở trong hầm trú ẩn!”

“Ồ?” – Giang Hoàn tò mò, “Vậy nói cho anh biết, sống trong hầm trú ẩn là loại trải nghiệm gì.”

“Thì… đông ấm hè mát…” – Nhậm Xuyên nào có biết sống trong hầm là như thế nào, miệng mồm nói bậy, “Mỗi ngày trên bàn đều có một lớp đất, trên đất cũng có một tầng đất, giẫm cho chắc, mặt đất liền nâng lên một chút, tích mấy năm là có thể cao hơn nhà hàng xóm mấy thước!”

“Ồ.” – Giang Hoàn làm bộ gật đầu, “Vậy các cậu leo lên leo xuống cũng mệt nhỉ?”

“Đúng vậy.” – Nhậm Xuyên ra vẻ, “Thế nhưng nhà tôi sửa một cái cầu trượt, xuống lầu chỉ trong nháy mắt, lên lầu thì hơi mất sức, tranh thủ năm nay về nhà lắp thang máy.”

Giang Hoàn dù là một kẻ ngốc cũng biết hầm trú ẩn hoàn toàn không phải là như vậy, suýt chút nữa không nhịn được cười, phụt ra một tiếng.

Nhậm Xuyên cảm thấy oan ức: “Anh không tin?”

“Tin.” – Giang Hoàn giả bộ đàng hoàng nghiêm túc, “Nhưng mà nên cẩn thận, nền đất không nên quá cao, hệ số an toàn của nhà cao tầng không cao, cẩn thận nhà sập.”

“Hả? Hầm trú ẩn còn có thể sập sao?” – Nhậm Xuyên hơi bất ngờ, “Cao một chút thì không phải gần mặt đất hơn sao?”

Giang Hoàn: “…”

Đừng bảo hắn cái hầm này là đào thẳng đứng.

Nhậm Xuyên chỉ cần nhìn vẻ mặt của Giang Hoàn liền biết mình lỡ mồm, nhưng nếu giữ miệng, không nói toạc ra thì sẽ không mất mặt, bèn giống như đại thiếu gia sai vặt Giang Hoàn: “Khụ… Tôi muốn ăn hoa quả.”

“Ăn gì?” – Giang Hoàn lục trong ba lô, lấy ra táo và lê, “Anh rửa cho cậu.”

Hắn bước vào phòng tắm rửa sạch hoa quả, vừa mở cửa đi ra đã thấy Nhậm Xuyên đang lục tung ba lô.

Trong lòng hắn không nhẹ không nặng lộp bộp một tiếng, có chút chột dạ: “Cậu tìm cái gì vậy?” . ngôn tình sủng

Vẻ mặt Nhậm Xuyên gấp gáp, tựa hồ thiếu thứ gì quan trọng, anh tóm lấy Giang Hoàn hỏi: “Anh, anh động vào ba lô của tôi à? Thiếu mất mấy thứ!”

“Hả?” Giang Hoàn càng thêm hoảng sợ, “Thiếu… thiếu cái gì?”

Nhậm Xuyên hồi hộp không nói được gì, chỉ có thể đưa tay ra dấu, một cái hộp nhỏ vuông vức.

Hộp bao cao su phút chốc hiện lên trong đầu Giang Hoàn.

Hỏng, bị phát hiện rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.