Phòng khách sạn không lớn, giường còn rất hẹp, hai người bọn họ ghép hai cái giường lại với nhau thành một cái giường lớn.
Lúc sắp đi ngủ, Nhậm Xuyên vẫn đang quay kinh luân, hết vòng này đến vòng khác, nhìn rất bình tĩnh điềm nhiên.
Giang Hoàn muốn lấy đi kinh luân trong tay anh: “Còn trẻ mà sao cứ như ông già thế, cậu xoay cái này làm gì?”
Nhậm Xuyên không cho hắn lấy: “Đừng lộn xộn!”
Giang Hoàn không vui, bọn họ đều đã ngủ chung một giường, Nhậm Xuyên còn dám nói với hắn là “đừng lộn xộn”.
Giang Hoàn thật sự bất động, nằm ở trên giường ngủ, quay lưng về phía Nhậm Xuyên, không thèm để ý anh.
Nhậm Xuyên không ngờ Giang Hoàn sẽ giận dỗi vì chuyện nhỏ nhặt như vậy, nghĩ kỹ lại, dọc đường đi Giang Hoàn đã chăm sóc anh rất nhiều, mang ba lô, mua khăn choàng cho anh, anh phát sốt tới bất tỉnh còn cõng anh cả đường đi khám bệnh.
Vừa rồi rất có thể đã làm tổn thương trái tim của hắn.
Lưng Giang Hoàn bất động, trong lòng hắn toàn là bi thương.
Nhậm Xuyên suy tư một chút, cũng leo lên giường, thử thăm dò hơi thở của Giang Hoàn: “Anh còn sống không?”
Giang Hoàn vẫn không thèm để ý tới anh.
“Tôi sai rồi.” – Nhậm Xuyên nhận sai về mình một cách chiến lược, không liên quan đến vấn đề nguyên tắc, anh luôn cúi đầu trước. Đây là điều anh học được từ những người bạn trai cũ đủ ngoại hình, tính cách, ngành nghề, tầng lớp trong cuộc sống, “Tôi thực sự sai rồi.”
Quả nhiên càng nói càng lưu loát, “Lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên gả tới đây, không gả tới đây thì chồng tôi sẽ không phải chết, chồng tôi sẽ bất tử, tôi sẽ không lưu lạc tới cái nơi đau thương này, tôi sẽ không lưu lạc đến cái nơi đau thương này, tôi… “
Giang Hoàn đột ngột xoay người lại, chỉ vào anh: “Được, Nhậm Xuyên. Cậu giỏi lắm!”
Nhậm Xuyên khiêm tốn trong chốc lát: “Cũng không giỏi đến như vậy.”
Giang Hoàn lập tức đứng dậy rời đi.
Cửa đóng lại một cái rầm.
Nhậm Xuyên: “…”
Sao dỗ không được vậy!
Nhậm Xuyên cầm chìa khóa, vội vàng đi xuống lầu, hỏi bà chủ khách sạn Giang Hoàn đã đi đâu.
“Phố kia kìa.” – Bà chủ chỉ một hướng, “Chắc là đi uống rượu, chỗ đó đều là quán bar.”
Nhậm Xuyên tìm hết quán bar này đến quán bar khác, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng của Giang Hoàn.
Lượng khách đông dần, xung quanh rộn rã tiếng nhạc, bốn năm ánh đèn chiếu loạn xạ, ban nhạc khua chiêng gõ trống trên sân khấu và bắt đầu chơi.
Bầu không khí trong quán dần trở nên cuồng nhiệt, mọi người hò hét, nhảy múa, trông như những con rắn đang vặn vẹo.
Nhậm Xuyên quay đầu sang nhìn Giang Hoàn. Giang Hoàn uống nhiều rồi, trên mặt hiện ra men say, không còn sự tỉnh táo khắc chế thường ngày. Trong bóng tối, đôi mắt ánh lên một tia quyến rũ, yết hầu di chuyển lên xuống, cực kỳ gợi cảm.
Nhậm Xuyên bị bộ dáng hiện tại của hắn làm cho mê hoặc, bước tới nắm lấy tay hắn: “Anh…”
Giang Hoàn không cho anh nắm tay mình, giận dỗi quay đầu ra chỗ khác.
“Anh ơi…” – Nhậm Xuyên lại nắm lấy cánh tay hắn, lắc lư như một đứa trẻ, bĩu môi nhận sai, “Em sai rồi.”
Này không phải là dáng vẻ nhận sai, này rõ ràng là dáng vẻ muốn trèo lên đầu người khác.
Giang Hoàn hừ một tiếng: “Là anh sai.”
Nhậm Xuyên vẫn muốn nói tiếp: “Em…”
Anh lấy một chai rượu Vodka mạnh trên quầy bar: “Em bồi tội với anh!”
Nói xong, môi anh nhắm vào miệng chai, bắt đầu rót rượu ầm ầm.
“Này!” – Cả người Giang Hoàn bị dọa đến phát điên rồi, đkm, Nhậm Xuyên bị ung thư dạ dày! Hắn giật lấy chai rượu, đẩy mạnh ngực Nhậm Xuyên một cái, “Đậu má cậu không muốn sống nữa hả!”
Nhậm Xuyên bước tới, cười cười: “Đừng giận nữa, có được không?”
Giang Hoàn không nói, nhưng tuyệt đối không cho phép Nhậm Xuyên uống rượu.
Nhậm Xuyên đột nhiên áp sát vào bên tai Giang Hoàn: “Em hát cho anh nghe.”
Nói xong, anh liền cởi áo khoác, băng qua sàn nhảy rồi chạy lên sân khấu.
Giang Hoàn nhìn thấy anh và ca sĩ thầm thì vài câu, sau đó ca sĩ vui vẻ nhường mic.
Nhậm Xuyên đặt micro bên cạnh cây đàn piano, nhấc nắp đàn lên và thử âm thanh. Ngũ quan sắc nét của anh càng trở nên rõ ràng dưới ánh đèn, hai chiếc cúc áo sơ mi trên cùng được cởi bỏ, lộ ra một mảnh nhỏ da thịt, ánh đèn chiếu vào lấp loáng như sứ trắng, cực kỳ hút mắt.
Anh cầm giá micro: “Bài hát sau đây là để dành tặng cho một người.”
Anh quay đầu nhìn xuống dưới sân khấu, giống như đã trải qua trăm nghìn lần diễn tập, bất kể người đó ở đâu, anh đều có thể tìm ra chính xác.
Giang Hoàn cách đó mười mấy mét, nhìn thẳng vào mắt Nhậm Xuyên, hai người xuyên qua khoảng cách mà nhìn nhau.
“Dành cho, người đàn ông đặc biệt nhất trong cuộc đời tôi.”
Giang Hoàn đột nhiên cảm thấy mình đã uống quá nhiều, bằng không làm sao có thể say như vậy.
“I don’t want to say goodbye. (Tôi không muốn nói lời tạm biệt.)”
“Let the stars shine through. (Hãy để những vì sao thắp sáng bầu trời đêm.)”
Giang Hoàn chăm chú nhìn bóng hình duy nhất trên sân khấu.
“All I want to do is live with you. (Tất cả những gì tôi muốn làm là sống cùng người.)”
“Just like the light of the morning. (Giống như ánh sáng ban mai.)”
Tiếng piano vẫn tiếp tục vang lên, Nhậm Xuyên bấm phím đàn và trầm giọng ngâm nga theo phần nhạc đệm.
“After the darkness has gone. (Sau khi bóng đêm qua đi.)”
“The shadow of my life* is falling. (Bóng của đời tôi đang rơi xuống)”.
“On a place where the sun always shone. (Trên một nơi mà mặt trời luôn chiếu sáng.)”
“Don’t you know that’s where our hearts both belong? (Người có biết chăng đó là nơi trái tim của cả hai chúng ta thuộc về?)”
“Cause I don’t want to say goodbye. (Bởi vì tôi không muốn nói lời tạm biệt.)”
Nhậm Xuyên đột nhiên dừng tiếng ca, đổi thành nói nhẹ nhàng: “All I want to do is live with you. (Tất cả những gì tôi muốn làm là sống cùng người.)”
*Nhậm Xuyên hát bài I don’t want to say goodbye của Teddy Thombson. Lời gốc đoạn này là “the shadow of my love is falling” (bóng của ái tình tôi đang rơi xuống), không biết là tác giả sai chính tả hay cố tình.
Anh chăm chú nhìn đôi mắt của Giang Hoàn, trong mắt tràn đầy cảm xúc mãnh liệt, chỉ dựa vào ánh mắt cũng có thể làm người ta tan chảy, mỗi lời anh hát ra đều là chân tâm.
Giang Hoàn đột nhiên nhớ tới một định luật trong thiên văn học.
Giới hạn Roche.
Edward Roche đã phát hiện ra rằng khi khoảng cách giữa hai thiên thể nhỏ hơn giới hạn của Roche, thiên thể nhỏ hơn có xu hướng vỡ tan và trở thành vành đai của thiên thể còn lại.
Ánh mắt của họ gặp nhau trong thời không đó, giống như hai hành tinh lệch ra khỏi quỹ đạo, hấp dẫn nhau, cật lực lôi kéo, giằng co hồi lâu, đều có ý cắt đứt lối thoát duy nhất của đối phương, làm cho đối phương vì mình mà nhuốm bụi, cùng nhau đi qua một đời dài dằng dặc nhưng tỏa sáng.
Giang Hoàn giống như một con dã thú cô độc bị Nhậm Xuyên từng bước dụ ra khỏi lồng, nanh vuốt đều ngứa ngáy, khát vọng xé xác máu thịt và săn mồi.
Nhưng Nhậm Xuyên thực sự rất tinh ranh, cứ lảng vảng gần hắn, tránh được mọi đạo gió sương, xảo quyệt như hồ ly.
Giang Hoàn đột nhiên cảm thấy chính mình không còn đủ kiên nhẫn, đêm nay, lúc này, Nhậm Xuyên đã hát cho hắn một bài hát như vậy, giai điệu lưu luyến đã lay động trái tim hắn rồi.
“No, I don’t want to say goodbye. (Không, tôi không muốn nói lời tạm biệt.)”
“All I want to do is live with you. (Tất cả những gì tôi muốn làm là sống cùng người.)”
Giang Hoàn gạt đám người trước mặt sang một bên, chen ra khỏi sàn nhảy nóng rực, nhảy lên sân khấu, dưới ánh đèn rực rỡ, trước mắt mọi người, đứng trước mặt Nhậm Xuyên.
Hắn chăm chú nhìn vào bờ môi Nhậm Xuyên.
Hắn hôn lên mãnh liệt, dùng răng cọ xát thịt mềm, gặm ra một ít vết thương nhỏ, máu tươi rỉ ra, rồi lại bị đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn đi. Giang Hoàn giống như một con sói đói, muốn nhai nát Nhậm Xuyên rồi nuốt vào bụng.
Đầu lưỡi mở ra hàm răng, tiến vào trong khoang miệng, chóp lưỡi quấn quít, mút lấy bờ môi, hơi thở hai người đều nóng hôi hổi, run rẩy, nhưng không ai muốn buông nhau ra.
Đông đảo khán giả dưới sân khấu đã phát ra những tiếng hoan hô cổ vũ.
Khi môi lưỡi tách ra, Nhậm Xuyên đã thở hổn hển, khóe mắt vẫn còn đang ửng đỏ.
Nhậm Xuyên không biết Giang Hoàn đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn quá dữ tợn, anh đã hát cho Giang Hoàn một bài hát như vậy, Brokeback Mountain, chắc là không có gay nào chưa từng xem.
Anh dùng cả trái tim mình, bằng ngôn ngữ của một quốc gia khác, kể câu chuyện của một quốc gia khác.
Giang Hoàn có hiểu hay không cũng không rõ.
Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn, con ngươi bị ánh sáng mạnh kích thích lập tức co lại, giọng nói của anh không hiểu sao lại hơi khàn: “Anh…”
Giang Hoàn bỗng nhiên nâng cằm anh lên, cắn một cái vào chiếc cổ cực kỳ mỏng manh của anh, gặm cắn yết hầu.
Đồng tử Nhậm Xuyên đột nhiên giãn ra.
Anh như đưa thân vào dưới móng vuốt của dã thú, tính mạng treo lơ lửng trong miệng hổ, nhất thời không dám nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng run rẩy: “Anh…”
Giang Hoàn đột nhiên bị một tiếng “anh” này gọi hồn phách về.
Hắn dùng tay nâng cằm Nhậm Xuyên lên, cổ cong lên thành hình vòng cung gợi cảm, yết hầu lộ ra, phía trên còn lập lòe ánh nước óng ánh, còn có dấu răng đỏ chót. Răng sắc đâm rách da dẻ, rịn ra từng giọt huyết châu đỏ bừng.
Yết hầu Giang Hoàn theo bản năng mà nhúc nhích một chút.
Nhậm Xuyên mơ hồ, đang yên đang lành, tại sao Giang Hoàn lại cắn anh?
Anh nhìn Giang Hoàn, nhẹ giọng gọi: “Anh?”
Giang Hoàn cũng không thể tin được mình vừa làm cái gì, hắn muốn chạm vào vết răng trên cổ Nhậm Xuyên, nhưng bị Nhậm Xuyên né tránh.
“Anh…” – Giang Hoàn vốn dĩ cũng không biết nên giải thích như thế nào, coi như miệng dài ngàn thước cũng không giải thích được rõ ràng, lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngơ ngác nhìn Nhậm Xuyên, nói không nên lời.
“Anh bị sao vậy?” – Nhậm Xuyên hỏi dồn, “Anh cắn tôi làm gì?”
Bị bức ép đến cùng quẫn, Giang Hoàn nuốt nước miếng thừa nhận: “Anh…”
“…Anh bị bệnh dại.”
Nhậm Xuyên: “…”