Nhậm Xuyên không hề nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy tên của Giang Hoàn trong danh sách tham gia chương trình “Hoán đổi cuộc sống”.
Trong một khoảnh khắc anh cảm thấy mình đang bị hoa mắt.
Nhưng sau khi đọc vài lần, tên của Giang Hoàn thực sự được in trên đó, thậm chí theo sau ghi là: Tổng tài của Yggdrasil.
Không thể trùng tên, trùng họ, lại trùng cả chức vụ được!
Trưởng phòng sáng tạo của bộ phận vận hành cực kỳ vui vẻ, nếu mời được Giang Hoàn, hiệu ứng của chương trình chắc chắn sẽ làm khán giả bùng nổ.
Để một tổng tài cao quý cho heo ăn, bán đồ ăn, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta vui sướng.
Nhậm Xuyên thậm chí không gọi điện thoại cho Giang Hoàn, mà trực tiếp tấn công phòng làm việc của hắn.
Không thông báo trước cho Chung Niệm mà đẩy thẳng cửa đi vào, Nhậm Xuyên hét lớn: “Anh điên à-!”
Từng đôi mắt trong phòng làm việc nhìn sang, Giang Hoàn đang cùng nhóm quản lý thảo luận cuộc họp, nhìn thấy Nhậm Xuyên, đột nhiên đứng lên: “Xuyên Nhi?”
“Xin lỗi…” – Nhậm Xuyên nhận ra mình thất lễ, “Tôi sẽ quay lại sau…”
Giang Hoàn lại bước nhanh tới, nói với cấp dưới: “Chờ tôi mười phút.”
Nhậm Xuyên không ngờ lại quấy rầy Giang Hoàn: “Em… xin lỗi…”
“Không sao.” – Giang Hoàn kéo anh đi vào phòng tiếp khách, còn đưa cho anh một cái bánh ga tô nhỏ, “Tìm anh có chuyện gì không?”
“Anh…” – Nhậm Xuyên nhắc đến liền tức giận, “Anh tham gia “Hoán đổi cuộc sống” à?”
“Ừ.” – Mắt Giang Hoàn ánh lên ý cười, “Ủng hộ em.”
“Nhưng mà…” – Nhậm Xuyên muốn khuyên hắn, “Nếu anh bị mất mặt trong chương trình thì sẽ ảnh hưởng đến công ty của anh.”
“Không vấn đề.” – Giang Hoàn sờ sờ mặt anh, Nhậm Xuyên tăng ca mấy ngày rồi không về nhà, hại hắn ngày nhớ đêm mong, “Anh chỉ quan tâm em.”
Lời nói yêu thương ấm áp này ngay lập tức sưởi ấm trái tim, Nhậm Xuyên đột nhiên không nói nên lời.
“Em làm gì thì anh làm nấy.” – Giang Hoàn ôm anh, “Anh đồng hành với em.”
Theo kế hoạch ban đầu, Nhậm Xuyên sẽ đảm nhận vị trí tổng tài, công ty của mình không ủng hộ thì cũng không nói được gì. Với lại, anh cũng tích lũy được kha khá fan từ hồi phát sóng trực tiếp bán táo, anh muốn dùng tài khoản này để gây chú ý.
Ai ngờ Giang Hoàn lại đăng ký tham gia.
Hiện tại có đến hai tổng tài.
“Nhưng có thể kéo dài tới một tháng…” – Nhậm Xuyên nhìn hắn, “Anh có thể nghỉ việc được không?”
Giang Hoàn không nghĩ tới anh chỉ lo lắng chuyện này: “Anh có phép năm.”
Phép năm? Nhậm Xuyên cũng có, nhưng chỉ là nghỉ ngơi tượng trưng vài ngày. Giang Hoàn buồn cười, nhìn anh rồi nhắc nhở: “Yggdrasil là công ty nước ngoài.”
“Thiên Vương Lão Tử cũng không thể ngăn cản anh nghỉ phép.” – Giang Hoàn hạ quyết tâm, hắn chỉ muốn cùng tham gia chương trình với Nhậm Xuyên, để mọi người trong thiên hạ đều nhìn thấy hắn chiều chuộng bảo bối của mình như thế nào.
Mười phút ngắn ngủi đã hết, Giang Hoàn trì hoãn không đi, hôn một cái lên môi Nhậm Xuyên rồi mới miễn cưỡng nhấc mông.
Họ đã quen với việc hôn nhau, nhưng chỉ là hôn nhau.
Đụng chạm thêm hai cái cũng không được, giống như chỉ là kiểu hôn thân thiết giữa anh em trai.
Giang Hoàn không hài lòng với điều này.
Hắn không phủ nhận mình là một tên lưu manh.
“Hoán đổi cuộc sống” đang đi đúng hướng, hai mươi người khác ngành đều đã có mặt, bao gồm nhà khoa học, kỹ sư, lập trình viên, người nổi tiếng trên internet, ngư dân, nông dân, sinh viên…, vân vân.
Được sản xuất bởi đội ngũ chế tác phim ảnh chuyên nghiệp, mọi thời tiết, mọi thời gian, bất cứ lúc nào cũng phát sóng trực tiếp để tạo điểm nhấn, tài trợ bởi công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch, phát sóng ở app Huashuo.
Trailer vừa ra mắt đã gây náo loạn trên mạng.
“Đệt, ngon thế.”
“Tôi thực sự không thể chờ được nữa, muốn nhìn thấy vị giáo sư già dạy tiếng Anh cho trẻ em có thể bị tức chết hay không – một người mẹ có con sáu tuổi cho hay.”
“Tôi muốn xem tổng tài làm nông!”
“Để tổng tài cho heo ăn đi!”
“Ha ha ha ha ha ha, để tổng tài thu hoạch mùa vụ đi!”
“Đừng quên áo khoác kiểu quân đội và cái liềm!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi đăng ký thành viên rồi!”
“Lót dép hóng! Tôi quyết định rồi!”
“Hãy để các lập trình viên tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học!”
“Hãy để những người nổi tiếng trên mạng viết chương trình!”
“Ha ha ha ha ha ha ha tôi cười được nửa buổi rồi!”
“Cảm ơn! Hàng ngon đấy!”
Hai mươi loại nghề nghiệp, sự kết hợp ngẫu nhiên, không ai biết cuộc đời của họ sẽ biến thành cái gì.
Nhậm Xuyên ngồi trên tấm thảm ở nhà, thỉnh thoảng lại bật cười thành tiếng khi đọc các bình luận trên Internet.
Giang Hoàn cầm một chùm nho đi tới, ngắt một quả ngọt nhất đút vào miệng anh: “Xem cái gì mà vui thế?”
“Anh.” – Nhậm Xuyên ngẩng mặt lên nhìn hắn, hôm nay hắn mặc một chiếc áo len màu hồng, trông giống như một sinh viên đại học trẻ trung, “Trên mạng có người ship hai chúng ta.”
“Ồ?” – Giang Hoàn nhướng mày, “Ai mà có mắt tốt như vậy? Nhìn người chính xác thế?”
“Ai cặp với anh.” – Nhậm Xuyên đẩy hắn một cái cho hắn khỏi tưởng bở, “Bởi vì chúng ta đều là tổng tài nên bọn họ mới ship.”
“Em có là đồ tể giết heo,” – Giang Hoàn ngồi xuống ôm anh, “Thì cũng là một cặp với anh.”
“Anh mới giết heo.” – Nhậm Xuyên bĩu môi với hắn, “Em thấy anh giống như người chăn heo.”
“Trên mạng nói cái gì?” – Giang Hoàn quấn lấy Nhậm Xuyên, ý bảo anh kể cho nghe, “Em nói lại anh nghe một chút.”
“Cư dân mạng muốn xem…” – Nhậm Xuyên đọc bình luận, cảm thấy hơi choáng váng, “…Hai ta cho heo ăn…”
Một bình luận trên mạng là “Để các tổng tài cho heo ăn đi!” có một đống vote up ở dưới, lập tức trở thành một bình luận nóng.
Cư dân mạng phất cờ hò reo, các tổng tài không được để người ta thất vọng!
Đi! Cho heo ăn!
Nhậm Xuyên hơi lo lắng nhìn Giang Hoàn: “Anh, anh nhìn thấy heo sống chưa?”
Giang Hoàn nhíu mày: “Coi thường anh à?”
“Anh thấy rồi.” – Giang Hoàn nói với anh, “Nhà bạn học của anh có một trang trại, anh được mời tới chơi. Bọn họ nuôi heo mangalitsa, lông xù, chỉ biết kêu hừ hừ, mấy đứa nhỏ còn cưỡi heo chạy khắp nơi.”
“Ừm…”- Nhậm Xuyên nghẹn lời một lúc, “Heo ở nông thôn Trung Quốc e rằng không giống vậy…”
“Còn có thể khác ở chỗ nào?” – Giang Hoàn bật cười, “Cho heo ăn, ý là, đừng đút cà rốt giống như cho thỏ ăn là được.”
Nhậm Xuyên khịt mũi, Giang Hoàn hiển nhiên vẫn chưa nhận ra xã hội hiểm hiểm ác.
Ngày đầu năm mới, “Hoán đổi cuộc sống” khai máy, hai mươi người khác ngành đã cùng nhau tập hợp lại, rút thăm lựa chọn cuộc sống của mình cho một tháng này trước toàn mạng xã hội.
Lập trình viên làm học sinh trung học, nhà khoa học làm người nổi tiếng trên Internet, và người nổi tiếng trên Internet làm ngư dân…
Họ nhìn nhau, đều không biết tháng sau sẽ phải sống như thế nào.
Giang Hoàn và Nhậm Xuyên lập thành một nhóm một cách tự nhiên, hai người cùng nhau thò tay vào hộp rút thăm, lấy ra một quả bóng tròn, mở ra thấy một tờ giấy bị cuộn lại.
Mở tờ giấy ra, trên đó viết:
Chúc mừng bạn đã trở thành nông dân. Bạn tên là Lý Thiết Trụ và vợ bạn là Thúy Hoa. Gia đình bạn có mười mẫu đất, ba phòng, hai con heo, một con chó, ba con gà mái già và ba con ngỗng lớn. Bạn sẽ đến làng Liên Hoa ở Đông Bắc, trải nghiệm cuộc sống của một người nông dân trong một tháng, mỗi ngày dậy sớm cho heo, gà, ngỗng ăn, và thu hoạch mùa vụ, phơi lúa…
Giang Hoàn và Nhậm Xuyên nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là không thể tin được.
Nhậm Xuyên run rẩy nói: “Thực sự… thực sự là cho heo ăn…”
Một lời tiên tri.
Giang Hoàn không để ý tới điều này, hắn vòng tay qua vai Nhậm Xuyên, áp sát vào tai anh, nũng nịu: “Vợ ơi…”
Nhậm Xuyên giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông, đột nhiên đẩy hắn một cái: “Nói bậy gì đấy!”
“Không phải…” – Mặt Nhậm Xuyên đỏ bừng, lỗ tai cũng nóng lên, không tự tin phản bác lại, “Em không phải…”
Giang Hoàn nhắc nhở anh: “Hồi trước Hoàng Phủ Thiết Ngưu gọi em là Thúy Hoa.”
Hắn lại chỉ vào tờ giấy: “Ở đây ghi, Thúy Hoa là người vợ.”
Hắn ngượng ngùng nói: “Anh không gọi nhầm.”
“Bậy bạ!” – Nhậm Xuyên kêu lên, “Không tính!”
Giang Hoàn nhường anh một chút: “Vậy em làm Lý Thiết Trụ đi.”
“Em cũng không muốn.” – Nhậm Xuyên thoái thác, “Tên kiểu gì vậy, phòng sáng tạo lấy chân đặt tên à!”
*Thiết Trụ = cột sắt =))
Giang Hoàn phì cười, nhiệt tình ôm lấy anh: “Vậy em làm heo đi.” – Hắn ghé sát vào mặt Nhậm Xuyên một cách đáng ghét, “Anh nuôi em.”
Giang Hoàn thường ngày thích gọi anh là bé heo bẩn, bé heo cưng, khiến Nhậm Xuyên giống như là con heo thật.
Tai Nhậm Xuyên đỏ bừng, tức giận.
Không phải là Giang Hoàn chưa trải qua cuộc sống ở nông thôn, hắn từng sống trong trang trại của bạn học người Anh trong một khoảng thời gian, cho bò và cừu ăn, đi dạo, không có vấn đề gì cả.
Khi họ xuống máy bay, chuyển sang xe lửa, chuyển sang ô tô, chuyển sang máy kéo, chuyển sang xe bò,
Giang Hoàn nhận ra có gì đó không ổn.
“Hoán đổi cuộc sống” liên kết với việc giúp đỡ nông dân, để giành được tình cảm, đã chọn ngôi làng nghèo nhất trong số các quận nghèo nhất của tổ quốc, làng Liên Hoa.
Dưới sự dẫn dắt của trưởng làng, họ đến ngôi nhà nơi họ sắp sinh sống trong một tháng.
Ba gian nhà lụp xụp lợp tranh, ngói cũng không có, trong sân toàn là đồ rách nát, đất đai cằn cỗi.
Nhà vệ sinh là hố xây ngoài nhà, thông với chuồng heo, trong chuồng có tài sản quý giá nhất của gia đình là hai con heo đầu to, tai lớn, dính đầy bùn và phân.
Giang Hoàn và Nhậm Xuyên đứng hình tại chỗ.
Trưởng làng niềm nở chào hỏi: “Đừng đứng ngoài! Vào đi! Bên trong ấm lắm!”
Điều đầu tiên họ nhìn thấy khi bước vào nhà là hai cái nồi sắt trên bếp, một cái dùng cho người và một cái dùng cho lợn.
Sàn đều được đắp bằng đất, ngay cả những con đường trong thành phố cũng có gạch lát nền, mà ở đây chỉ có bùn đất.
Bước vào phòng trong, họ thấy một chiếc giường đất được trải chiếu cói, và bộ đệm chăn bẩn thỉu không biết bao lâu chưa được giặt giũ.
Tất cả ánh sáng phát ra đều từ bóng đèn tròn lúc sáng lúc không phía trên đầu, trên tường ngoài có một lớp khói dầu không thể cạo sạch.
Giang Hoàn và Nhậm Xuyên đều sững sờ, nghĩ rằng họ đã đến Tây Tạng một lần, đã ở nhà của dân cũng coi như là mở mang kiến thức, không ngờ rằng sẽ có thứ rách nát hơn đang chờ đợi họ.
Đạo diễn tổ nhỏ đi theo bọn họ tuyên bố một cách vô tình: “Trong vòng một tháng tới, hai người sẽ là Lý Thiết Trụ và Thúy Hoa. Hai người không có tiền sinh hoạt, tất cả lương thực đều cần phải được trao đổi bằng sức lao động. Các bạn không chỉ phải chăm sóc cho bản thân mà cũng phải chăm sóc tất cả các vật nuôi trong nhà, và công việc đồng áng ngoài đồng cũng không thể bỏ qua.”
Giọng Nhậm Xuyên run lên: “Thiết Trụ à…”
Giang Hoàn cũng đang phát run: “Thúy Hoa à…”
“Chúng ta có thể sống sót không…”