CẢNH BÁO: Chương này có tình tiết bạo lực, có thể gây khó chịu cho độc giả, không dành cho người có tâm hồn nhạy cảm.
Giang Hoàn đạp ga, Bugatti Veyron gầm rú như dã thú gầm thét, lao nhanh trên đường.
Hắn bấm tai nghe: “Lucy, báo vị trí điện thoại của Nhậm Xuyên.”
Giọng của Lucy vang lên: “Sau đây sẽ báo cho ngài biết vị trí điện thoại của ngài Nhậm. Hiện đang cách ngài bốn mươi lăm phẩy sáu ki-lô-mét và đang di chuyển về hướng đông theo đường cao tốc Bắc Kinh – Thượng Hải.”
Giang Hoàn đột nhiên đánh tay lái cua gấp, Bugatti Veyron chếch đuôi xe, nhiều ô tô khác suýt chút nữa tông trúng, còi xe vang lên liên tục.
Trái tim hắn như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, đôi mắt đỏ hoe, những nhân tố bạo ngược vốn ẩn giấu bấy lâu trong huyết quản bắt đầu trở lại quấy phá hắn, dường như sự hung tàn sắp bộc lộ.
Lỡ như Nhậm Xuyên…
Hắn không dám nghĩ đến điều đó.
Thú hoang mất đi xích sắt, sẽ là bộ dạng gì?
Có lẽ là đại sát tứ phương.
Nhậm Xuyên không hoàn toàn mất ý thức, anh bị trói cổ tay ném lên ghế phó lái, toàn thân dính đầy mồ hôi nóng, ngay cả không khí hít thở ra vào cũng nóng bừng bừng, trên trán càng giống đang bị sốt cao.
Điều khủng khiếp nhất là, ngọn lửa này bùng cháy từ trong máu của anh, vốn dĩ không thể bị dập tắt.
“Đừng nghĩ nữa.” – Jade vừa lái xe, vừa cười khinh bỉ, “Đồ chơi ở khu đèn đỏ của nước ngoài, e là bác sĩ trong nước còn chưa từng nhìn thấy.”
“Trừ khi có ai đó chịu làm cậu, nếu không tác dụng của thuốc sẽ không biến mất.”
“Mày…” – Nhậm Xuyên thở hổn hển, hốc mắt đỏ kè, nước bọt không thể nuốt trôi chảy ra theo khóe miệng, “Tại sao…”
“Tại sao?” – Jade dường như nghe thấy điều gì đó buồn cười, “Tò mò. Tôi tò mò tại sao Pluto lại yêu cậu, tò mò tại sao con mãnh thú của anh ta lại cúi đầu trước cậu, tất nhiên còn tò mò hơn nữa… cậu trên giường như thế nào.”
Nhậm Xuyên thở hổn hển, chửi rủa: “Đồ khốn nạn…”
“Chửi đi.” – Jade coi tiếng chửi như một lời khen, “Tranh thủ lúc còn sức thì chửi nhiều một tí, cổ họng khàn rồi, chút nữa lên giường rên mới hay.”
Giờ mà Nhậm Xuyên có chút sức lực thì có thể một phát cắn chết tên súc sinh này: “Anh ấy sẽ không tha cho mày!”
“Tôi thấy cậu phải lo cho anh ta nhiều hơn cơ.” – Jade cười, “Bây giờ anh ta có cái gì? Anh ta đã không còn là đại thiếu gia nhà họ Hà, chính anh ta đoạn tuyệt quan hệ. Báo cảnh sát thì sao? Tôi chơi cậu xong, có thể ra nước ngoài chơi người khác, anh ta không quyền không thế, đi đâu tìm được tôi?”
Hắn ta nhìn Nhậm Xuyên bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ đáng thương: “Tôi hiểu Pluto, anh ta có bệnh sạch sẽ cực kỳ nặng. Cậu nói xem, nếu tôi chơi cậu, anh ta có còn muốn thứ “đồ chơi” này không?”
Trái tim Nhậm Xuyên như ngừng đập trong giây lát. Giây phút đó, một cơn hoảng loạn lớn bao trùm lấy anh, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
Giang Hoàn sẽ… không cần anh nữa?
Jade tự mãn, hắn ta thậm chí còn ngâm nga một bài hát, như thể đã chiến thắng.
Nhậm Xuyên thở hổn hển: “Tại sao mày lại kiếm chuyện với anh ấy?”
“Không có gì.” – Lúc này ánh mắt của Jade lóe lên dữ tợn cùng ghê tởm, “Tôi chỉ là không chịu nổi bộ dạng anh ta cho rằng mình có được cả thế giới.”
Đột nhiên, một ánh sáng đèn pha xuyên qua bóng tối chiếu tới, Bugatti Veyron gầm lên như một con mãnh thú và xuất hiện phía sau chiếc xe thể thao.
Qua gương chiếu hậu, có thể nhìn thấy khuôn mặt của Giang Hoàn bị đèn xe chiếu vào, lạnh lùng, cứng cỏi, cố nén cơn tức giận bộc phát, đã lộ ra vẻ hung tợn.
Jade chửi thề một tiếng: “Nhanh đấy.”
Hắn ta đạp mạnh ga, tốc độ xe thể thao lại tăng thêm một bậc, vượt xa tốc độ giới hạn trên cao tốc, cảnh vật bên ngoài cửa sổ chuyển thành màu sắc nhòe nhoẹt, hoàn toàn không thấy rõ.
Tuy vậy, hắn ta cũng không thoát khỏi Bugatti Veyron phía sau, Giang Hoàn cũng đạp mạnh chân ga, tốc độ xe vọt tới cực hạn 240 km/h. Một phút giây tiếp theo có thể chia thành mấy đoạn, mỗi phân đoạn dài như một thế kỷ.
Bugatti Veyron gầm rú vượt qua xe thể thao, Giang Hoàn lập tức đánh lái cua gấp, đầu xe phía trước đột nhiên quay qua, thân xe chắn ở phía trước xe thể thao giống như chướng ngại vật.
Lúc này hai mắt Nhậm Xuyên mở to, máu toàn thân đều dồn lên đỉnh đầu. Nếu như chiếc xe thể thao không thể dừng lại, vị trí lái của hai chiếc xe sẽ va vào nhau, ở tốc độ cao như vậy, cả hai người lái xe đều không thể còn sống!
Càng gần, càng gần hơn…
Nhậm Xuyên hét lên với tất cả sức lực của mình: “Anh!”
Vài giây tiếp theo là đủ ly kỳ cho bất cứ bộ phim nào.
Giang Hoàn nhìn thẳng Nhậm Xuyên trên ghế phó lái, trên môi ngậm một điếu thuốc, biểu cảm bất động như núi. Jade xoay mạnh tay lái, đầu xe thể thao đổi hướng, khoảng cách giữa hai xe chỉ có vài xăng-ti-mét, sát sao cùng di chuyển, tia lửa lóe lên, phát ra tiếng cọ xát chói tai.
Ngay lúc đó Jade đạp phanh: “Đệt! Điên rồi! Không muốn sống à!”
Không cần biết lợi hại đến đâu, xe thể thao khi phải phanh gấp thì đều có chấn động, Nhậm Xuyên đụng đầu vào cửa sổ, sau đó ngã xuống ghế phó lái.
Giang Hoàn ngậm điếu thuốc lá, xuống xe, tay cầm một cây gậy đánh golf, mỗi bước đi của hắn đều giống như một tên côn đồ trong phim, chỉ riêng vẻ mặt thôi là đã có thể khiến người ta cảm nhận được sự hung hăng và sợ hãi.
Jade sợ hãi: “Đệt mẹ!”
Giang Hoàn còn không thèm chào hỏi, cầm gậy golf đập cửa sổ chỗ tài xế.
Hắn như đang phát tiết, mỗi lần đập đều dùng sức rất mạnh, tấm kính nứt ra như mạng nhện, cuối cùng vỡ tan tành, mảnh thủy tinh văng tung tóe.
Mặt Giang Hoàn bị mảnh kính vẽ ra một vết thương, hắn chẳng thèm quan tâm, đôi môi nhả khói thuốc, tựa hồ sắp nổ tung.
Nhậm Xuyên nín thở nhìn mọi chuyện xảy ra, lúc này, anh thật sự muốn lên đỉnh vì Giang Hoàn.
Giang Hoàn túm tóc Jade lôi ra khỏi cửa xe, mắt cũng không chớp, đập mạnh cây gậy đánh golf vào chân hắn ta.
Kèm theo tiếng nứt xương chua chát, Jade lăn trên mặt đất và hét lên một tiếng vô cùng thảm thiết: “Á-!”
Giang Hoàn lại vung gậy đánh golf, lần này nặng nề đánh vào bụng.
Jade phun ra một búng máu.
Nhậm Xuyên cuộn mình trên ghế phó lái, không nhìn thấy Giang Hoàn bạo lực như thế nào, nhưng có thể nghe thấy từng tiếng hét thảm thiết của Jade, xin tha, nhận lỗi, cầu xin Giang Hoàn dừng lại bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau.
Giang Hoàn không dừng được.
Đủ thứ tiếng kêu chói tai tràn ngập bên tai, khiến Nhậm Xuyên cảm thấy lạnh sống lưng, đồng tử run rẩy, không muốn tin cũng không được.
Đây thật sự là… Giang Hoàn sao?
Quần áo Giang Hoàn bê bết máu, điếu thuốc trong miệng cũng cháy gần hết, hắn ngồi xổm người xuống, dí tàn thuốc vào lòng bàn tay của Jade, hỏi: “Nhớ chưa?”
Jade đau đến run rẩy: “Nhớ…”
“Đồ của tao, người khác đừng hòng chạm vào.” – Giọng Giang Hoàn rất nhẹ nhàng, nhưng lại như đánh mạnh vào tâm trí người khác, “Huống hồ là người yêu tao.”
Sau khi hành hung xong, hắn gọi xe cấp cứu cho Jade, vứt chiếc gậy đánh golf trên tay rồi mở cửa ghế phó lái.
Nhậm Xuyên vừa thấy hắn liền khóc: “Anh…”
Giang Hoàn bế anh xuống xe.
Mở cửa phó lái của Bugatti Veyron ra, đặt Nhậm Xuyên lên, sau đó thắt dây an toàn, Giang Hoàn phát hiện tay mình đang run rẩy, dù thế nào cũng không thể ngừng lại.
Nhậm Xuyên vươn tay đặt lên tay hắn: “Anh…”
Giọng anh rất nhỏ: “Em không sao…”
“…Anh đừng sợ.”
Giang Hoàn lúc này mới ý thức được, hóa ra mình đang sợ hãi.
“Không sao rồi…” – Giang Hoàn nhất thời nghẹn ngào, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, “Cưng à, ổn rồi… Anh ở đây…”
Nhậm Xuyên thật sự sợ hắn phát điên, liên tục an ủi: “Anh à, em không sao… em không sao…”
Cơn bạo phát hung tàn trên người Giang Hoàn bị kiềm chế lại, bộ dáng hung tợn nghiến răng hút máu cũng bị áp chế, hắn miễn cưỡng ổn định tinh thần, lái xe về nhà.
Nhậm Xuyên vô cùng khó chịu, nhất là khi ngửi thấy mùi cơ thể của Giang Hoàn, cảm giác giống như một lữ khách sắp chết nhìn thấy ốc đảo.
Anh khó khăn duỗi ngón tay ra, nắm lấy góc áo của Giang Hoàn, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi nóng làm ướt đẫm mảnh áo.
Chiếc Bugatti Veyron dừng lại ở bãi đỗ, Giang Hoàn mở cửa phó lái, lúc hắn cúi xuống ôm anh, Nhậm Xuyên thì thầm vào tai hắn: “Anh…”
“…Em bị bỏ thuốc.”
Bên tai Giang Hoàn lập tức nổ đùng một tiếng.
Hắn đã không còn biết phản ứng của mình nên như thế nào, chỉ biết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nhậm Xuyên, rõ ràng đang là mùa đông nhưng lại sốt cao bất thường, sau đó hắn chạm vào da anh, lòng bàn tay anh chảy đầy mồ hôi nhớp nháp, thậm chí hô hấp cũng khó khăn.
“Đến bệnh viện.” – Không biết Giang Hoàn thật sự phải dùng sức lớn cỡ nào mới có thể nhấc chân khỏi mặt đất, “Yên tâm, có anh ở đây.”
“Anh…” – Nhậm Xuyên khịt mũi, “Vô dụng…”
“Đến bệnh viện cũng không có ích lợi gì…”
Lòng bàn tay của anh nóng rực, bị Giang Hoàn nắm chặt lấy, Nhậm Xuyên cầu xin: “Về… về nhà…”
Giang Hoàn nuốt khan một tiếng: “Được… Về nhà…”
Hắn bế Nhậm Xuyên, đôi tay run rẩy, mở cửa mấy lần không được, thậm chí còn muốn đập chìa khóa.
Cuối cùng, cánh cửa mở ra, Juliet và Romeo giật mình vì hai người về nhà đột ngột, hét lên một tiếng chói tai: “Quác-!”
Giang Hoàn đặt Nhậm Xuyên vào bồn tắm, để anh ngâm mình trong nước lạnh. Nhìn khuôn mặt nóng bừng của Nhậm Xuyên, hắn chỉ cảm thấy nhân tố bạo ngược trong máu lại trào dâng, bức bách hắn phải cắn xé thứ gì đó.
Nhậm Xuyên gọi tên hắn như cầu cứu: “Anh… Giang Hoàn…”
Cứu anh với, anh sắp chết đuối mất rồi.
Hai tròng mắt của Giang Hoàn đỏ ngầu, lý trí sắp sụp đổ: “Nhậm Xuyên…”
“Em nghĩ kỹ, em muốn anh… hay là…”
Hắn chưa kịp nói xong, Nhậm Xuyên đã khóc: “Em muốn anh-!”
Giang Hoàn hôn anh mãnh liệt, thô bạo hung dữ, không giống như một cái hôn mà là ngược đãi và hành hạ, mỗi một lần đầu lưỡi quấn quýt đều xen lẫn máu tươi, hàm răng sắc bén cắn chặt bờ môi, ép người trong lòng hắn phát ra tiếng rên rỉ.
“Xin anh… Giang Hoàn…” – Giọng Nhậm Xuyên khàn khàn mà ướt át, “Đừng phát điên…”
“Xé nát em đi…”
“Em cam tâm tình nguyện…”