Nhậm Xuyên đã cảm nhận thấu đáo một lần, cái gì gọi là chết đi, cái gì gọi là sống lại.
Toàn thân không có chỗ nào là không đau, anh nhìn chính mình trong gương cũng tự thấy mình đáng thương, trên cổ đâu đâu cũng có dấu răng, dấu nào cũng rướm máu.
Trên eo trên ngực đều có vết bầm xanh xanh tím tím, toàn bộ đều là do ngắt nhéo ra.
Anh chất vấn thủ phạm làm ra tất cả những thứ này: “Rốt cuộc anh làm mấy lần vậy!”
“Không nhớ rõ.” – Giang Hoàn cũng chẳng nhớ, “Tới gần sáng thì em xỉu rồi, từ lúc đó trở đi anh không làm nữa.”
Nghe còn rất có vẻ thỏa mãn, Nhậm Xuyên nghiến răng nghiến lợi: “Đồ cầm thú!”
Giang Hoàn xem đây là lời khen: “Cảm ơn.”
Nhậm Xuyên ngã người xuống giường, không có ý định đứng dậy, bao bọc mình trong chăn, “Aaa! Mẹ nó em mất trinh rồi!”
Giang Hoàn nói: “Anh cũng mất.”
Nhậm Xuyên cầm gối lên đánh hắn: “Anh còn mặt mũi nào mà nói! Đồ lưu manh giả danh trí thức!”
Giang Hoàn vui vẻ bị đánh một trận, đứng lên: “Anh nấu cháo cho em.”
Mặt Nhậm Xuyên lập tức xanh mét: “Đừng… không được…”
Mới làm xong liền đầu độc hả?
Có nhân tính hay không!
“Em nếm thử.” – Giang Hoàn bưng cháo lại cho anh, “Anh mới học.”
Nhậm Xuyên muốn giữ thể diện cho Giang Hoàn, cố gắng nếm thử một miếng, không ngờ rằng nó không dở chút nào.
“Sao anh làm được?” – Nhậm Xuyên có chút hoài nghi, “Nhà chúng ta giấu một đầu bếp sao?”
Giang Hoàn cười cười, cong lên ngón tay đầy vết thương: “Anh đã nói anh có tài nấu ăn mà.”
“Lúc trước anh còn suýt giết em!” – Nhậm Xuyên lên án, “Hộp cơm tình yêu mà anh đưa cho em mang tới công ty giống như thuốc độc! Sẽ giết người trong vòng mười bước!”
“Sẽ không vậy nữa đâu.” – Giang Hoàn trìu mến vuốt ve mặt anh, “Anh sẽ nấu cơm ngon cho em.”
Nhậm Xuyên chìm sâu vào tình yêu, có sức nói có sức làm, sai Giang Hoàn làm cho mình một phần thịt viên kiểu đầu sư tử mà anh thích nhất.
Anh bước vào bếp, thuận tiện quan sát xem tại sao tuyệt mệnh độc sư của chúng ta lại đổi nghề.
Vừa vào bếp, anh như được mở mang hiểu biết, đây không phải là nhà bếp mà là phòng thí nghiệm, các loại dụng cụ đo lường kể cả cân điện tử đều chính xác đến hai chữ số thập phân.
“Anh…” – Nhậm Xuyên sửng sốt, “Anh chỉ cần dùng lưỡi nếm thử là được mà? Sao phải phiền phức như vậy?”
Giang Hoàn vừa rán thịt viên vừa nói với anh: “Anh không còn vị giác.”
Nhậm Xuyên không thể tin vào tai mình: “Cái gì-?”
Lúc đó, Thôi Minh Hạo đã nói một câu, “Thiếu khẩu vị cũng coi như khuyết tật”, anh vốn dĩ không để ở trong lòng.
Không biết khi đó câu nói này đã đâm vào trái tim Giang Hoàn đau đến mức nào.
“Lúc năm tuổi, có vài sự cố.” – Giang Hoàn giải thích với anh, “Lưỡi bị tổn thương nên mất đi vị giác, nhưng không thành vấn đề, anh vẫn có thể nấu cho em ăn, cứ yên tâm…”
Nhậm Xuyên từ phía sau ôm lấy eo hắn, nước mắt dính cả vào áo len mềm: “Anh…”
“Được rồi.” – Giang Hoàn xoay người ôm anh, vò đầu tóc rối, “Thịt viên chiên xong rồi, em nếm thử không?”
“Ừm.” – Nhậm Xuyên gật đầu.
Giang Hoàn gắp một miếng nhỏ đút cho anh ăn như là đút cho mèo ăn: “Ngon không?”
“Ngon!” – Nhậm Xuyên mỉm cười, “Cực kỳ ngon.”
Giang Hoàn cũng cười, hắn hôn một cái lên môi Nhậm Xuyên: “Anh cũng thấy ngon.”
Nhiều năm qua, hắn từng thử vô số lần, bất kể là vị gì cũng không cảm nhận được, nhưng lúc này đây, dường như hắn thật sự nếm được mùi vị của thịt viên kiểu đầu sư tử, giống như hơi nhiều đường, rất… ngọt.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Nhậm Xuyên có chút buồn chán, Giang Hoàn mặc quần áo cho anh, nói sẽ đưa anh ra ngoài chơi giải sầu.
“Đi đâu vậy?” – Nhậm Xuyên hỏi, thành thật mà nói, sau khi trải qua khoái cảm mạnh mẽ như vậy, anh không còn hứng thú với nhiều thứ khác.
Nếu không phải cơ thể không chịu nổi, anh thật sự muốn ép Giang Hoàn làm thêm tám trăm hiệp nữa.
“Dẫn em đi tiêu tiền.” – Giang Hoàn hôn một cái lên môi anh, “Để em vui vẻ một chút.”
Nhậm Xuyên lẩm bẩm: “Em có tiền mà…”
Giang Hoàn mỉm cười: “Đi chọn đá quý cho nhẫn cưới của hai chúng ta.”
Khi Nhậm Xuyên nghe thấy hai chữ “nhẫn cưới”, tim anh suýt nhảy ra ngoài vì tưởng Giang Hoàn biết chuyện mình làm nhẫn.
“Sắp tới sẽ có một cuộc đấu giá. Hai viên kim cương hồng Song Tử sẽ được bán đấu giá.” – Giang Hoàn vừa lái xe vừa giới thiệu với anh, “Hai viên kim cương hồng được lấy từ viên kim cương hồng thô lớn nhất thế giới, có tổng cộng mười ba viên, được các bậc thầy kim hoàn hàng đầu chạm khắc thủ công, lấy nguồn cảm hứng từ mười hai chòm sao để tạo ra mười ba viên kim cương quý. Trong đó, hai viên Song Tử có thể tích lớn nhất, độ tinh khiết cao nhất, đạt tới cấp bậc “fancy vivid pink”, mỗi viên 9,9 carat.”
Song Tử, giống như hai người họ, lại có 9,9 carat, tượng trưng cho lâu bền.
Nhậm Xuyên vừa nghe xong liền hít thở không đều: “…Rất đắt đúng không?”
Giang Hoàn cười dịu dàng: “Đá quý bình thường không xứng với bảo bối của anh.”
Phòng đấu giá Guardian vốn chỉ mở hai lần vào mùa xuân và mùa thu, nhưng lại tổ chức một sự kiện riêng cho hai viên kim cương hồng này vào mùa đông năm nay.
Mặc dù các tác phẩm nghệ thuật và đồ cổ tham gia đấu giá khác đều có giá trị, nhưng đứng trước hai viên kim cương hồng này thì chúng không là gì cả.
Có kha khá người thuộc tầng lớp cao đến đây, ở một phòng đấu giá nhỏ, tùy tiện xem qua cũng có thể thấy một người giàu có nổi tiếng, không chỉ mỗi tham gia đấu giá trực tiếp mà còn có các kênh mạng và kênh điện thoại, thống kê toàn cầu cho thấy số lượng người tham gia đấu giá vượt quá một trăm nghìn người.
Giữa gấm vóc lụa là, Nhậm Xuyên hoa mắt chóng mặt: “Anh… không được… em chóng mặt quá…”
Giang Hoàn cười, đỡ anh: “Có sao đâu mà?”
Nhậm Xuyên thực sự lo lắng về tiền bạc, anh ước tính con số tối nay không còn được tính bằng chục nghìn mà là hàng trăm triệu: “Hay là… kệ nó… chúng ta tìm loại đá quý khác đi.”
Nếu phá sản thì làm sao bây giờ?
“Không sao đâu.” – Giang Hoàn trấn an anh, “Mua được.”
Giang Hoàn đưa Nhậm Xuyên đi ăn chút đồ ăn, hứa với anh rằng sau khi buổi đấu giá kết thúc thì sẽ đến ngõ hẻm cổng tre ăn phá lấu*. Đêm đông là khoảng thời gian thích hợp nhất để ăn một chén phá lấu nóng hầm hập trên bếp lửa.
*nguyên văn 卤煮 – lỗ chử, là một món ăn đường phố Bắc Kinh nổi tiếng, nguyên liệu đa số là nội tạng heo.
Nhậm Xuyên đang ăn, tinh mắt trông thấy một bóng người: “Ngài Thường!”
Giang Hoàn chỉ nhìn thoáng qua, cười khẩy, không lên tiếng.
Nhậm Xuyên nhìn thấy vẻ mặt của hắn: “Anh ơi, anh không thích ngài Thường à?”
“Trước kia anh coi ông ta như người xa lạ.” – Giang Hoàn lạnh lùng nói, “Hiện tại thì là kẻ thù.”
Nhậm Xuyên không đáp nữa.
Tám giờ tối, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.
Mở màn là một bức “Ngọc Đường phú quý đồ”, họa sĩ là một trong hai đại danh họa thời nhà Thanh, giá khởi điểm không cao hơn bốn triệu tệ, rất phù hợp để khởi động.
Nhậm Xuyên đã xem qua danh mục đấu giá, những bức tranh nổi tiếng, đồ cổ, tác phẩm nghệ thuật, đồng hồ nổi tiếng và rượu nổi tiếng, nhưng không có hai viên kim cương hồng.
Giang Hoàn nắm lấy tay anh: “Thích không?”
“Hả?” – Nhậm Xuyên ngẩng đầu lên, “Bức tranh đó hả?”
Anh không muốn Giang Hoàn tốn nhiều tiền, tìm lý do bừa bãi: “Chúng ta không có chỗ để treo!”
Thứ được đem ra đấu giá tiếp theo là một cái bát đấu thái* thời nhà Minh từ lò nung chính thức, Giang Hoàn lại nhìn anh: “Thích không?”
*đấu thái: một kỹ thuật trang trí đồ sứ của Trung Quốc, có họa tiết tinh xảo và nhiều màu sắc, google để biết thêm chi tiết.
Nhậm Xuyên cười lúng túng: “Đem thứ này về nhà giống như thờ tổ tiên.”
Với mỗi món đồ được đấu giá, Giang Hoàn đều hỏi Nhậm Xuyên rằng anh có thích hay không, như thể những món đồ này là thứ có thể tùy ý mua ở quầy hàng.
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, kim cương hồng Song Tử cuối cùng cũng xuất hiện trên sân khấu, nó được đặt dưới lớp kính chống đạn trong suốt, nhưng không bị khúc xạ ánh sáng làm ảnh hưởng đến việc thưởng thức của mọi người.
Người bán đấu giá hắng giọng, cố ý đẩy bầu không khí của phòng đấu giá lên cao trào: “Đây là vật đấu giá cuối cùng trong phiên này.”
“Kim cương hồng Song Tử, đến từ viên kim cương màu hồng thô lớn nhất thế giới, cả bộ có tổng cộng mười ba viên. Hai viên này là Song Tử, mỗi viên nặng 9,9 carat, còn được gọi là đá tình yêu.” – Người bán đấu giá giới thiệu đâu vào đấy, “Theo như tôi biết, bộ kim cương hồng mười hai chòm sao đều đã được ngài Thường ở New York mua hết, chỉ trừ hai viên Song Tử này.”
Nhậm Xuyên giật mình, không ngờ rằng có thể nghe thấy một cái tên quen thuộc từ miệng người bán đấu giá: “Ngài Thường!”
Giang Hoàn không nói lời nào, chỉ quay đầu đi chỗ khác. Lúc này, ngài Thường cũng đưa ánh mắt qua, chạm phải hắn.
Họ mỉm cười với nhau.
“Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu đấu giá hai viên kim cương hồng Song Tử độc nhất vô nhị này.” – Người bán đấu giá giơ cao cây búa gỗ, “Chúng ta hãy chờ xem, cuối cùng ai sẽ là chủ nhân của hai viên kim cương hồng Song Tử này!”
“Giá khởi điểm là năm triệu đô la Mỹ!” (~119 tỷ VND)
Nhậm Xuyên sửng sốt, giá đấu không còn là nhân dân tệ nữa mà là đô la Mỹ!
“Năm triệu rưỡi.”
“Sáu triệu.”
“Sáu triệu rưỡi.”
“Bảy triệu.”
Giá tăng đều đặn, chỉ mất chưa đầy ba phút để vượt qua mốc mười triệu đô la, vượt xa tổng giá của tất cả các vật phẩm đấu giá tối nay.
Món cuối xứng đáng là món cuối.
Nhưng sau mười triệu thì không ai trả giá nữa. Mười triệu đô la là số tiền mà nhiều người cả đời cũng không thể kiếm được.
Ngài Thường giơ biển số, vẻ mặt phong nhã, sang trọng: “Mười lăm triệu.”
Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên: “Giơ biển lên đi.”
Nhậm Xuyên nắm chặt vai hắn: “Anh! Đừng hấp tấp!”
“Không sao.” – Giang Hoàn động viên anh, “Giơ lên đi.”
Nhậm Xuyên cảm thấy biển số trong tay nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không nhấc lên được: “Thôi… em không…”
Giang Hoàn cầm tay anh, giúp anh giơ biển số lên: “Không sao, có anh ở đây.”
Người bán đấu giá thảng thốt: “Hai mươi triệu! Hai mươi triệu đô la!”
Nhậm Xuyên suýt chút nữa nghẹt thở, chỉ trong nháy mắt, hai mươi triệu đô la Mỹ đã bốc hơi.
Ngài Thường lại giơ tấm biển lên: “Hai mươi ba triệu.”
Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên: “Tiếp tục.”
Đã bắt đầu rồi, Nhậm Xuyên cắn răng, chỉ có thể hoàn toàn tin tưởng Giang Hoàn, một lần nữa giơ biển số trong tay lên.
“Hai mươi sáu triệu!”
Ngài Thường từ tốn: “Hai mươi chín triệu.”
Những con số này nghe như nói phét, Nhậm Xuyên không dám tin vào tai mình.
Giang Hoàn xoa gáy anh, an ủi: “Tiếp đi, đè ông ta xuống đến khi không kham nổi nữa thì thôi.”
Nhậm Xuyên nhắm mắt lại rồi giơ biển số trên tay lên.
Bọn họ và ngài Thường giống như cá chọi, lần lượt tiến lên, từ tốn giao phong, thậm chí còn có thể nhìn ra một chút văn học nghệ thuật, ung dung và phú quý.
Giá của kim cương hồng đã vượt xa mức mong đợi, ngài Thường nâng biển số của mình lên lần cuối: “Ba mươi lăm triệu”.
Người bán đấu giá đã rất phấn khích: “Ba mươi lăm triệu! Trả giá ba mươi lăm triệu đô la Mỹ!”
Nhậm Xuyên đã sắp mệt nhoài, tại sao bán đấu giá còn mệt hơn chạy marathon: “Anh à… Thôi bỏ đi…”
Trên sân khấu đang rao giá: “Ba mươi lăm triệu lần một! Ba mươi lăm triệu lần hai! Ba mươi lăm triệu-“
Giang Hoàn nắm tay Nhậm Xuyên, lại giơ biển số lên: “Bốn mươi triệu!”
Trên sân hoàn toàn yên tĩnh, khán giả đã choáng váng.
Hai viên kim cương hồng được bán đấu giá tới hai trăm sáu mươi triệu nhân dân tệ! (~872 tỷ VND)
Không ai ra giá nữa, ngay cả ngài Thường cũng đặt biển số trong tay xuống, ánh mắt không cảm xúc mà kiên định nhìn chằm chằm Giang Hoàn và Nhậm Xuyên đang ngồi bên cạnh hắn.
Cái búa gỗ trong tay của người bán đấu giá gõ xuống một hồi âm thanh vang vọng: “Chốt!”