Video xuất hiện như thêm củi vào lửa, “kim cương hồng”, “bắt cóc”, “đại gia”, “sếp tổng” thình lình trở thành từ hot được tìm kiếm.
Còn chưa tới tám giờ tối, đêm ở Bắc Kinh vừa mới thức dậy.
Như ngửi thấy mùi vị tanh nồng, đám phóng viên báo đài vây kín như ruồi bu.
“Sốc! Đại gia nổi tiếng đã chi số tiền khổng lồ để có được viên kim cương hồng trị giá 260 triệu hiện tại đang bị bắt cóc, sống chết không rõ. Kẻ bắt cóc đã gửi video yêu cầu tiền chuộc là hai viên kim cương hồng. Đây là vụ bắt cóc ngang ngược nhất trong lịch sử. Đây là phóng sự từ Thạch Lựu Video, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi để đưa tin cho các bạn.”
“Xin chào, anh là bảo vệ của chung cư này, buổi sáng có thấy vị sếp tổng kia bước ra khỏi chung cư không?”
“Tôi không biết! Tôi chỉ là bảo vệ! Đừng có tụ tập ở cửa quay chụp! Sẽ ảnh hưởng đến những người nhà khác!”
“Này này! Đừng đánh! Nếu có chuyện thì nói cho rõ ràng!”
“Nhìn xem! Đây là chất lượng an ninh của khu chung cư cao cấp. Chính vì an ninh kém cỏi như vậy nên không có cách nào để bảo vệ sự an toàn cá nhân của cư dân của chúng ta…”
…
Khương Du sải bước đi ra ngoài, các phóng viên nhìn thấy anh ta như nhìn thấy mục tiêu mới, liền vây quanh: “Xin lỗi, anh có phải là cảnh sát phụ trách vụ án này không! Anh có thể cho chúng tôi biết diễn biến mới nhất được không!”
“Diễn biến?” – Khóe miệng Khương Du xuất hiện một nụ cười giễu cợt, anh ra lệnh, “Đi! Mang bọn họ về đồn cảnh sát nói chuyện diễn biến!”
Các phóng viên bàng hoàng: “Chúng tôi đã làm gì đâu!”
“Vô lý!”
“Cảnh sát có thể lạm quyền như thế này à!”
Khương Du lạnh lùng để lại mấy chữ: “Cản trở công vụ.”
Giang Hoàn đứng ở phía sau cách anh ta không xa, không mặc áo khoác, gió đêm lạnh thổi tới, dáng người vốn cao lớn bỗng nhiên trở nên mong manh.
“Sếp Giang.” – Khương Du đưa áo khoác của mình cho hắn, “Người vẫn chưa tìm được, anh nên chú ý chăm sóc bản thân mình.”
Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Giang Hoàn đã tiều tụy đi rất nhiều, hắn gật đầu: “Cảm ơn.”
Khương Du xua tay: “Vì nhân dân phục vụ.”
“Thật ra, rất nhiều người thích hóng chuyện.” – Trên mặt Giang Hoàn không có biểu cảm gì, hắn nhìn xuống chân của mình, một ngọn cỏ nhỏ trồi lên từ kẽ nứt trên viên gạch, đứng thẳng giữa trời đông lạnh giá của Bắc Kinh, “Người giàu bị bắt cóc, vốn dĩ cao quý lại bỗng nhiên rơi xuống bùn. Muốn kịch có kịch, có cao trào ngay điểm trọng yếu, đủ cho người trong thành phố này buôn chuyện say sưa mấy ngày, ai cũng có thể chõ mũi vào rồi buông một câu ‘Ai bảo giàu làm chi’.”
Đôi mắt Giang Hoàn tựa như vật chất vô cơ không có sự sống, hiện ra một tia lạnh lẽo: “Vậy là bọn họ có thể tiếp tục trốn trong vỏ như con rùa rụt cổ, cư nhiên nằm trong bùn, cho rằng cuộc sống mình an ổn, còn có thể tự an ủi chính mình rằng ‘vẫn còn cái mạng, còn hơn là có tiền mà mạng cũng chẳng còn’.”
Khương Du nhìn hắn, vị sếp Giang nổi tiếng trẻ hơn anh tưởng rất nhiều, góc nghiêng khuôn mặt hắn ẩn hiện trong ánh đèn đêm của thành phố, đường nét sắc sảo tạo cảm giác như điêu khắc, quả nhiên xứng với bốn chữ “tuổi trẻ tài cao”.
Hắn chỉ cần đứng ở nơi đó cũng đủ tạo thành một bức tranh, bởi vì chưa biết người yêu sống chết thế nào, cả người tràn ngập không khí héo úa tiêu điều.
Không có gì mà vô cớ khiến người ta thót tim.
Khương Du thậm chí cảm thấy chỉ cần đưa súng cho hắn, hắn có thể đi giết người.
“Sếp Giang.” – Khương Du lấy hộp thuốc lá ra, ngậm một điếu, “Nói thật, không phải ai cũng ghét người giàu. Nhưng là cảnh sát, tôi đã quen với bản chất con người. Khi người ta nhìn thấy những thứ đẹp đẽ, họ đều sẽ có một ít cảm giác ganh ghét. Loại cảm xúc này có thể bắt nguồn từ bóng tối của tuổi thơ, có thể là từ tính cách, hoặc chỉ là nhất thời bốc đồng. Nhưng con người là con người bởi vì họ có thể kiểm soát cảm xúc của mình.”
Khương Du vỗ vai hắn: “Tôi nghĩ có nhiều người sau khi chửi rủa đủ rồi cũng sẽ âm thầm cầu nguyện sếp Nhậm bình an.”
Bộ phận kỹ thuật của đồn cảnh sát đang chạy đua với thời gian để phân tích đoạn video, muốn truy tìm ID đăng video nhưng phát hiện bên kia cực kỳ xảo quyệt, giống như cá quẫy đuôi rồi biến mất trong biển Internet rộng lớn.
Lượng đăng lại quá lớn, thậm chí cư dân mạng đã dự đoán rằng video này sẽ bị xóa nên dồn dập tải nó về điện thoại của họ để giải trí riêng.
“Bây giờ chúng ta hãy phân tích ý định của kẻ bắt cóc. Sau khi kẻ bắt cóc khống chế được nạn nhân, đầu tiên kẻ bắt cóc sẽ liên lạc với gia đình và bạn bè của nạn nhân để đòi tiền chuộc từ họ, đồng thời cảnh báo không nên gọi cảnh sát, nhưng lần này thì khác.” – Khương Du nhìn nhóm đồng nghiệp của mình và nói, “Bọn bắt cóc không e ngại điều gì, chúng cũng không sợ cảnh sát, không chỉ quay video mà còn tung lên mạng, như thể chúng muốn cả thế giới đều biết. Tiền chuộc cũng không hề đơn giản, là hai viên kim cương hồng nổi tiếng trên hot search thời gian qua.”
“Cho dù kẻ bắt cóc có lấy được hai viên kim cương hồng Song Tử thì cũng không thể rời khỏi nó. Đá quý nổi tiếng như vậy không thể bán ở bất kỳ quốc gia nào. Chỉ cần nó xuất hiện thì sẽ bị bắt ngay.”
“Hơn nữa, bình thường video đăng tải sẽ không có nhiều lượt xem tới vậy, nhất định có tư bản đứng sau giở trò, là ai có ý định quậy đục nước trong ao?”
Điện thoại của Nhậm Xuyên đã được đem đi phân tích, vì bị ngâm nước nên phải tăng ca để sửa chữa, nhóm trinh sát tra soát các tin nhắn và cuộc gọi được lưu trữ, mong muốn tìm ra chút manh mối.
Giang Hoàn ngồi trong phòng tiếp khách, tiếng cãi vã trong phòng họp kịch liệt đến mức cách một bức tường mà hắn vẫn có thể nghe thấy.
Cà phê trong tay đã nguội, tay cầm cà phê của Giang Hoàn cũng lạnh ngắt, hắn dường như đã hóa đá, giống như một tác phẩm điêu khắc trong gió lạnh, thỉnh thoảng mi mắt chớp chớp vài cái.
Chín giờ tối, Nhậm Xuyên đã mất tích mười ba giờ đồng hồ.
Lời cuối cùng Nhậm Xuyên nói với hắn là: “Chờ tối nay em về, em sẽ nấu cho anh đồ ăn ngon.”
Xuyên Nhi…
Em ở đâu…
Cửa phòng tiếp khách đột nhiên bị đẩy ra, Chúc Khải Phong hung hăng xông thẳng vào nắm cổ áo Giang Hoàn: “Đệt mẹ! Anh làm cái gì!”
Giang Hoàn đã mất đi biểu cảm, cứ lạnh lùng như vậy mà nhìn hắn.
Chúc Khải Phong, một người đàn ông trưởng thành, giờ phút này khóc sướt mướt: “Sao anh không trông nó kỹ vào hả! Mẹ nó…!”
Thôi Minh Hạo bước vào, ngăn lại: “Mày bình tĩnh lại đi.”
“Tao bình tĩnh thế *éo nào được!” – Chúc Khải Phong nắm lấy cổ áo Giang Hoàn, gào vào mặt hắn, “Lúc đầu tao đã không đồng ý cho họ quen nhau! Nhìn đi, sau khi quen nhau Xuyên Nhi khổ tới cỡ nào! Công ty thiếu chút nữa thì phá sản, bây giờ thì đến người cũng xảy ra vấn đề rồi!”
Thôi Minh Hạo cũng cao giọng: “Sao đổ thừa cho Giang Hoàn được! Mày đừng có hành xử theo cảm tính!”
“Sao lại không trách hắn!” – Chúc Khải Phong gào khóc, “Xuyên Nhi sau khi gặp hắn thì vận may như c*t chó!”
Hắn gào khóc kinh thiên động địa, Giang Hoàn cứ bình thản như vậy mà nhìn, không cãi vã không ầm ĩ, tựa như không có cảm xúc.
Thôi Minh Hạo vất vả một hồi, cuối cùng cũng kéo được Chúc Khải Phong lên khỏi mặt đất, rồi nhìn Giang Huyên, nhìn rõ vẻ mặt của hắn, tim đánh thót một cái.
Không giống đau khổ, cũng không giống tức giận, Giang Hoàn dồn nén hết thảy cảm xúc bất chợt của mình lại, ngụy trang ra một vẻ ngoài sắt thép bất động như núi, nhưng đôi đồng tử lại để lộ ra một khe hở trên thân thể sắt thép đó, tựa như một con thú hoang khát máu ẩn nấp trong lao tù giữa cơn cuồng phong. Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần kẻ bắt cóc tiết lộ một chút tung tích của mình, con thú sẽ phá tan lớp vỏ và giết chóc khắp nơi.
Có giọng nói vang lên ngoài cửa, một cảnh sát kêu lên: “Ngài Thường…”
Giây tiếp theo, Thôi Minh Hạo nhìn thấy Giang Hoàn vừa rồi vẫn như một pho tượng lao ra nhanh như gió, đột ngột đến mức không ai có thể kịp bắt lấy hắn.
Giang Hoàn nhắm đánh ngay vào thái dương của ngài Thường. Ngài Thường nhất thời không hề phòng bị nên bị đánh ngã xuống đất, một lúc lâu sau vẫn chưa đứng dậy được.
Thái dương là tử huyệt của con người, Giang Hoàn đây là muốn lấy mạng.
Luật sư của ngài Thường sợ hãi kêu lên: “Cậu Giang! Tôi sẽ tố cáo cậu tội đả thương người khác!”
Bảy tám cảnh sát xông tới, vất vả lắm mới khống chế được Giang Hoàn. Hai tròng mắt của Giang Hoàn đỏ ngầu, khí tức bạo ngược trên người hắn như có thực thể, kẻ nào nhát gan thì có thể bị hắn dọa sợ vãi ra quần ngay tại chỗ.
Trên cổ hắn nổi lên những đường gân xanh, một tiếng gầm vang lên từ sâu trong cổ họng: “Thường Ôn Sơn!”
Ngài Thường được đỡ dậy từ dưới đất lên, kính mắt vỡ nát, ông nhìn nó một chút rồi ném đi.
“Pluto.” – Ngài Thường bình thản nhìn hắn, không vì một quả đấm này mà tức giận, “Chú vô tội.”
Cụm từ “vô tội” hoàn toàn chọc giận Giang Hoàn, hắn bạo phát sức lực, xông lên.
Khương Du bước ra khỏi phòng làm việc, hét lớn: “Làm gì đấy! Kỷ luật!”
Mấy cảnh sát xông tới đè Giang Hoàn xuống đất, không cho hắn di chuyển, nhưng sức mạnh đáng sợ bên dưới có thể bạo phát mọi lúc mọi nơi, điều này thật sự rất đáng sợ.
Khương Du đã cạn kiệt sức lực, anh ta chỉ vào ngài Thường: “Thẩm vấn rõ ràng.”
Luật sư của ngài Thường nhắc nhở họ: “Các anh chỉ có hai mươi bốn giờ. Chỉ cần vượt quá thời gian này, tôi sẽ…”
“Câm miệng!” – Khương Du thô lỗ ngắt lời gã, “Không cần anh nhắc nhở!”
Người của bộ phận kỹ thuật đột nhiên chạy ra: “Kẻ bắt cóc lại đăng tải video rồi!”
Mọi người xúm lại xem video mới nhất trên màn hình máy tính, trong hình ảnh nhập nhòe xuất hiện một kẻ bắt cóc đeo mặt nạ, hắn cầm dao chém thẳng vào mặt Nhậm Xuyên, máu chảy ròng ròng.
Nhậm Xuyên bị bịt kín miệng, không thể hét lên, nhưng mắt anh đã ngấn lệ, toàn thân đều đang run lẩy bẩy.
Giang Hoàn nhìn máu chảy ra từ vết thương, đầu óc trống rỗng, hắn run rẩy vươn tay về phía màn hình, cố gắng chạm vào khuôn mặt của Nhậm Xuyên…
Những kẻ bắt cóc tàn bạo nhắc nhở: “Muốn nó chết thì cứ xóa đi.”
Video kết thúc.
Văn phòng im ắng xuống, để kiểm soát tình hình, cảnh sát mạng đã xóa video liên quan và liên hệ gỡ hot search.
Không nghi ngờ gì nữa, lời nói của kẻ bắt cóc đã điều khiển nhịp điệu.
Mọi người nhìn về phía Khương Du: “Đội trưởng…”
Trong thời gian ngắn, Khương Du cũng khó có thể cân nhắc: “Chuyện này…”
Giang Hoàn chen ngang: “Xóa.”
Chúc Khải Phong giơ tay đấm vào mặt hắn: “Anh nói cái *éo gì thế!”
Giang Hoàn nhận lấy cú đấm này, lui về phía sau hai bước, hắn không quan tâm đến vết thương của mình, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người: “Tôi nói…”
“…Xóa đi.”