Nhậm Xuyên đặt điện thoại xuống, bước ra ngoài, nhìn thấy nước mắt trên mặt Giang Hoàn thì giật cả mình: “Anh…”
Anh đưa tay sờ mặt Giang Hoàn, lau nước mắt: “Sao anh lại khóc?”
Giang Hoàn quệt đi nước mắt, không nói lý do: “Không có gì, gió hơi mạnh, cát bay vào mắt.”
“Đừng khóc.” – Nhậm Xuyên nâng mặt hắn, “Em đau lòng.”
“Không sao… Thật sự không có gì mà…” – Giang Hoàn cảm thấy cơ thể mình như bị xé ra làm hai nửa, một nửa vui sướng như bay lên thiên đường, nửa còn lại đau đớn như rơi xuống địa ngục, xúc động mạnh tựa hồ làm cho hắn không biết phải phản ứng thế nào.
Hắn tưởng rằng mình đã miễn nhiễm với đoạn quá khứ đen tối đó.
Nhưng không ngờ rằng, khi nhìn thấy ánh sáng, sẽ giống như vậy…
…Muốn bắt lấy.
Hắn cuộn mình lại như một quả bóng, khuỵu gối quỳ xuống đất, vùi đầu vào vòng tay của Nhậm Xuyên, giống như một đứa trẻ muốn được giải cứu: “Nếu ai đó nói với anh…”
“Rằng định mệnh sẽ mang em đến bên đời anh…”
“Thì anh đâu cần phải…”
“Lang thang một mình quá lâu như vậy…”
“Anh…” – Nhậm Xuyên hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn, “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Nhậm Xuyên có lẽ đã hoàn toàn quên mất một cuộc gọi mà anh vô tình nhận được khi còn niên thiếu. Tình cờ, đối phương rất vui tính và hài hước, họ trò chuyện suốt một buổi chiều như những người bạn chưa bao giờ gặp mặt, thậm chí khi sắp cúp máy còn lưu luyến, anh vừa hâm mộ vừa ước ao mà nói: “Tớ muốn trở thành một người giống như cậu.”
Đó chỉ là một lời nói thuận miệng.
Nhưng câu chữ này đã cứu rỗi một người thiếu niên.
Tiếng gió tràn vào phòng từ cửa sổ như thủy triều, cuốn đi nhiệt độ còn sót lại trên cơ thể bọn họ.
Nhậm Xuyên ngẩng đầu nhìn, dường như mơ hồ nghe thấy một loại âm thanh: “Anh, nghe này, tiếng sóng biển…”
Mười ba năm trước, có một cuộc trò chuyện gần như tương tự.
“Nghe này, tiếng sóng biển.”
“Ừa, tớ sống cạnh biển.”
Giang Hoàn ngẩng đầu lên, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười: “Đúng vậy, có biển.”
Ánh nắng nghiêng về phía tây, những đám mây mù sương che khuất mặt trời đỏ rực, tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Sắc trời dần trầm xuống, nền trời màu chàm và những đám mây đỏ thẫm hòa lẫn vào nhau. Trời hoàng hôn phản chiếu một vùng sóng biển lấp lánh.
Giang Hoàn hôn lên bờ môi của Nhậm Xuyên: “I love you.”
Nhậm Xuyên ôm hắn và hôn lại: “I love you too.”
Cả đời này ta chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh đẹp lộng lẫy và tuyệt vời.
Cho đến khi gặp được…
Vùng biển đó.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Giang Hoàn liếc mắt nhìn màn hình, có chút kinh ngạc.
Nhậm Xuyên nhìn sang: “Là… đội trưởng Khương?”
Giang Hoàn nghe máy: “Chào anh.”
Giọng của Khương Du vội vàng, giống như bận đến mức đầu bù tóc rối: “Kẻ bắt cóc đã tự thú.”
Tự thú!
Tin tức này chắc chắn là giọt nước rơi vào trong dầu sôi.
Giang Hoàn và Nhậm Xuyên vội vã chạy đến đồn cảnh sát.
Khương Du tiếp đón bọn họ, rồi đưa ra một bức ảnh của hai kẻ bắt cóc, anh ta nói nhanh: “Hai kẻ bắt cóc năm nay chưa đủ mười tám tuổi. Cả hai đều đã bỏ học từ lâu, thường xuyên đánh nhau đầu đường xó chợ. Bọn chúng quen biết nhau, hay đi chơi net chung.”
“Tháng giêng năm nay, bọn chúng tình cờ biết được một tin tức từ trên mạng là đấu giá kim cương hồng. Kim cương hồng trị giá hai trăm sáu mươi triệu, khiến cho bọn chúng nổi lòng tham.”
“Bọn chúng cải trang thành nhân viên chuyển phát nhanh để vào chung cư, sau đó giả làm nhân viên dọn vệ sinh, lắp camera và thiết bị nghe trộm trong phòng ngủ của các anh rồi chờ thời. Sau khi tìm được cơ hội, một trong số chúng trộm chiếc xe taxi ven đường, rồi đón anh Nhậm đi. Trên xe, đồng bọn đánh ngất anh Nhậm rồi trói lại, mang tới căn phòng mà bọn chúng thuê được, rồi vứt điện thoại và quần áo của anh Nhậm đi.”
“Bọn chúng không phải vì kim cương hồng.” – Giang Hoàn nhíu mày. “Bọn chúng không có động cơ gây án.”
Khương Du đã nhận ra điều này từ lâu, ngay sau đó anh ta đưa bằng chứng ra: “Nhưng tất cả các bằng chứng cho đến nay đều cho thấy hai người họ là kẻ bắt cóc. Dấu vân tay và máu của anh Nhậm được phát hiện trong căn phòng cho thuê đó, ngay cả hung khí cũng giữ lại. Một khẩu súng, một con dao găm, trên lưỡi dao còn dính máu, ngoại trừ dấu tay của hai người bọn họ, không thể phát hiện được thứ gì khác.”
Trong lòng mọi người đều có tầng tầng nghi ngờ.
Hai nghi phạm này đều chưa đủ mười tám tuổi, coi như đi tù, cũng chỉ vài năm rồi ra.
Giống như là chuyên dùng để che giấu sự thật.
Bị đẩy ra như một con tốt thế mạng.
Khương Du nhìn Nhậm Xuyên: “Cho nên hiện tại phải nhờ vào anh, sếp Nhậm.”
“Chúng tôi mong anh nhìn hai kẻ bắt cóc này qua kính và xác định liệu họ có phải là kẻ đã bắt cóc anh hay không.”
“Nhưng…” – Cổ họng Nhậm Xuyên khô khốc, “Tôi không nhìn thấy mặt họ.”
“Giọng nói, khí chất, tướng mạo… Diện mạo của một người do nhiều thành phần tạo nên, không chỉ là ngoại hình.” – Khương Du nhìn anh, “Chúng tôi hy vọng anh có thể cung cấp một chút manh mối.”
Nhậm Xuyên nhìn về phía Giang Hoàn, vô thức tìm kiếm cảm giác an toàn. Giang Hoàn siết chặt tay anh: “Không sao, anh đi cùng em.”
Kính trong phòng thẩm vấn là một chiều, thông qua kính có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của hai kẻ bắt cóc. Bọn chúng có dáng vẻ lưu manh, thân hình cao lớn, đầu tóc bết rít, cũng không biết mấy ngày chưa tắm rửa, thậm chí lúc bị bắt vào đồn cảnh sát cũng có vẻ biếng nhác, như thể biết mình nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhậm Xuyên lặng lẽ đứng đó, thậm chí trong một lúc anh tự hỏi rằng liệu mình có thực sự bị bắt cóc hay không.
Những cú đấm và đá đó, những vết thương trên cơ thể, lại hiện lên trong tâm trí anh một lần nữa.
“Tôi…” – Nhậm Xuyên run rẩy lùi về phía sau hai bước, “Tôi không biết…”
Anh lắc đầu: “Tôi thật sự không nhận ra…”
Khương Du không chịu bỏ qua cho anh: “Anh bảo nghe thấy điện thoại, trong điện thoại nói cái gì vậy? Là kiểu giọng nào, Nhậm Xuyên! Anh không muốn phơi bày tất cả những chuyện này với thiên hạ sao! Lẽ nào anh lại muốn hai người vô tội gánh trên lưng tội nghiệt này!”
Nhậm Xuyên cũng bộc phát: “Tôi không biết!”
Anh dùng ngón tay vò mạnh đầu tóc, lúc này đầu đau như muốn nứt ra, anh vừa khóc vừa lắc đầu: “Tôi thật sự không biết…”
Giang Hoàn kéo anh vào lòng, quay đầu nhìn Khương Du: “Đội trưởng Khương, có cần đến mức này không.”
Khương Du cũng có chút quá khích, anh thở sâu một hơi: “Xin lỗi.”
“Đội trưởng Khương, thật sự chúng tôi có thể giúp được rất ít.” – Giang Hoàn ôm chặt Nhậm Xuyên, không ngừng vuốt lưng an ủi anh, “Bản thân vụ bắt cóc đã để lại bóng ma tâm lý cho Nhậm Xuyên rồi, cố ép nhau để làm gì?”
Họ bước ra khỏi phòng thẩm vấn: “Chúng tôi sẽ về trước. Nếu vụ án vẫn cần sự giúp đỡ của chúng tôi, cứ liên hệ với chúng tôi lúc nào cũng được.”
Giang Hoàn đưa Nhậm Xuyên ngồi lên ghế phó lái rồi thắt dây an toàn, cho đến tận lúc này Nhậm Xuyên vẫn còn đang run rẩy.
Ngay khi Giang Hoàn muốn đi sang bên kia để lên xe, Nhậm Xuyên nắm lấy cổ tay hắn, siết mạnh, móng tay gần như cắm vào da thịt.
“Anh…” – Nhậm Xuyên như một con rối vô hồn, “Em không thể sống thiếu anh…”
Giang Hoàn vỗ vỗ tay của anh: “Anh biết.”
“Anh không được đi…” – Nhậm Xuyên giữ chặt hắn như người trôi sông vớ được cọc gỗ, “Anh không được bỏ rơi em.”
“Anh sẽ không đi đâu hết.” – Giang Hoàn ôm anh một chút, “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Giang Hoàn ôm chặt lấy anh, hôn lên khóe môi và má anh, không ngừng an ủi: “Yên tâm, anh sẽ không bao giờ rời xa em.”
Nhậm Xuyên vẫn run rẩy cả người, rõ ràng Giang Hoàn đang ở ngay trước mặt anh, thậm chí đưa tay là có thể ôm được, nhưng anh sâu sắc cảm nhận được rằng, chính mình không thể giữ được hắn nữa.
Bồ công anh hái được khi còn nhỏ bị thổi một hơi đã mang hạt giống bay về phương xa, thậm chí nhiều đứa trẻ lần đầu tiên cảm nhận được gió đều là vì trò chơi này.
Nhậm Xuyên ngay cả thở cũng không dám, anh sợ chỉ cần mình thở ra một hơi thì Giang Hoàn sẽ biến thành vô số hạt giống bồ công anh rồi bay đi, biến mất vào thinh không.
“Em à…” – Giang Hoàn hôn lên đỉnh đầu anh, nước mắt lưng tròng, “Anh yêu em…”
“Đừng nói yêu em!” – Nhậm Xuyên gào lên, “Em muốn anh cả đời này cũng không buông tay em!”
“Anh có biết trách nhiệm của anh lớn đến mức nào không! Anh không nhìn em thì em ăn không ngon, không mặc quần áo cho em thì em sẽ bị cảm, nếu anh không dắt em qua đường thì một giây sau em sẽ bị xe đụng chết!” – Nhậm Xuyên giơ hai tay đan vào nhau của bọn họ lên, gào thét với đôi mắt đỏ hoe, “Phải như thế này! Cả đời! Hiểu không!”
“Anh biết…” – Giang Hoàn chảy nước mắt càng ngày càng nhiều, hắn hôn lên hai bàn tay đan vào nhau, “Anh biết mà…”
“Anh ơi…” – Nhậm Xuyên nghẹn ngào, khóc hồi lâu mới kìm được xúc động, “Em muốn ăn bánh ngọt.”
“Ừm.” – Giang Hoàn khởi động xe, “Tiệm lần trước anh mua cho em có được không?”
“Được.” – Nhậm Xuyên gật đầu, co người lại trên ghế phó lái, “Em muốn bánh sữa trứng và bánh dâu tây.”
“Được.” – Giang Hoàn tiện tay tăng nhiệt độ điều hòa, “Mua về nhà ăn chứ?”
Nhậm Xuyên gật đầu: “Ừm.”
Tiệm bánh đó nổi tiếng xa gần, rất đắt hàng, Nhậm Xuyên ngồi trong xe đợi, Giang Hoàn xuống xếp hàng mua bánh.
Nhậm Xuyên đợi mười phút, chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, hai bóng người lướt qua tầm nhìn của anh.
Một cô gái trắng trẻo xinh đẹp đang kéo tay Giang Hoàn.
Hô hấp của Nhậm Xuyên lập tức ngừng lại.
Giống như bị người khác xâm phạm lãnh thổ, anh đột nhiên mở cửa xe cái rầm, tức giận đi tới. Giang Hoàn nhìn thấy anh, đồng tử lập tức giãn ra: “Nhậm…”
“Cô nắm tay nắm chân ai đấy!” – Nhậm Xuyên kéo Giang Hoàn đến bên cạnh mình, “Cút!”
Cô gái liếc anh một cái rồi nhíu mày lại: “Anh là ai?”
Nhậm Xuyên tức giận: “Tôi còn đang muốn hỏi cô là ai đấy!”
Cô gái không hề sợ hãi, để lộ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út: “Tôi là vị hôn thê của anh ấy!”
Vị, hôn, thê.
Ba từ này giống như sấm sét giữa trời quang, khiến Nhậm Xuyên chết đứng tại chỗ.
Con ngươi của anh nở to, trống rỗng, đôi môi run rẩy, nói không nên lời: “Vị hôn thê…”